Tiêu Quảng Bằng quay về phòng bệnh thì bà Quách cũng ăn xong, Quản Thiên Kiều cáo từ rời đi, bác gái quý cô lắm, cứ nắm tay bảo lần sau lại tới. Cô ra ngoài gọi điện cho Cừu Địch hỏi họ ở đâu, đến đi tới phát hiện ra ba chàng trai ngồi đần ra ở góc tường hết sức tức cười, đưa tay xua xua trước mặt mấy lần mới có phản ứng.
“ Này, này, các anh làm sao thế hả? Bàn bạc thế nào rồi?” Quản Thiên Kiều hỏi, ngay khi biết chuyện có liên quan tới Quách Phi Phi, Cừu Địch để lại chút dự phòng, bảo cô đừng thu hồi thiết bị theo dõi Tiêu Quảng Bằng, sau này chứng minh y lo xa không thừa, thế nên mới có chuyện bọn họ dễ dàng tìm tới được nơi mẹ Quách Phi Phi nằm viện như thế:
Cảnh Bảo Lỗi kể toàn bộ câu chuyện vừa trải qua, làm Quản Thiên Kiều nghe cũng hồi lâu không biết phản ứng thế nào, tóm lại trong người không dễ chịu:“ Tiêu Lăng Nhạn hẳn không lạ gì mâu thuẫn đời trước, vậy mà vẫn tuyệt tình như thế, kéo gục chú mình, đóng băng tài sản cả nhà họ ... Có điều Tiêu Vân Phi cũng trách ai được chứ, anh em trong nhà cũng muốn đấu tới sống chết.”
Cừu Địch hai tay chống gối đứng dậy vất vả như ông già:“ Chúng ta nhìn sai quá nhiều việc, Tiêu Lăng Nhạn chẳng phải người bị hại, Tiêu Vân Phi chẳng đơn thuần gì, còn anh chàng công tử bột ăn chơi lông bông không sự nghiệp té ra là người tốt thực sự ...”
“ Ài, tao thấy hắn ngốc như thế muốn làm người xấu cũng khó ấy.” Bao Tiểu Tam hồi phục tinh thần trước tiên, vươn mình đứng lên:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây