“Tôi không biết ... Không biết gì hết.” Tiêu Quảng Bằng lắc đầu, thương tâm vô cùng, có vẻ cũng biết lời của mình rất khó tin, liền nói thêm:“ Tin hay không thì tùy các anh thôi, tới lúc này tôi còn nói dối làm gì nữa ... Tôi luôn khuyên cô ấy, đừng làm trợ lý nữa, ngày ngày hầu hạ bạ chị khó tính của tôi làm gì cho khổ, cô ấy không nghe ... Khi xảy ra chuyện tôi mới biết là cha tôi giở trò, cha tôi và bác tôi đều chẳng phải người tốt đẹp gì, thương nhân mà, chuyện cướp người, cướp vụ làm ăn của người khác, trong mắt họ đều là chuyện hết sức bình thường.”
Có thể trấn định nói ra chuyện này như thế, độ đáng tin tăng lên mức vô hạn rồi, ba người đưa mắt trao đổi với nhau, cảm quan với anh chàng công tử bột này lại thay đổi, trong nhà xảy ra chuyện, hắn cắn răng kiên trì đã là không hề dễ dàng.
Bốn người rời đại sảnh, kiếm một chỗ yên tĩnh bên bồn hoa trong sân bệnh viện, đây là một trong bệnh viện cao cấp nhất Hàng Châu, phong cảnh đẹp đẽ, thanh tịnh, giúp người bệnh có được điều kiện khôi phục sức khỏe tốt nhất.
Tiêu Quảng Bằng giờ chẳng còn hình tượng gì nữa, cứ vậy ngồi bệt xuống đài xi măng, giọng ủ rũ mà yếu ớt:“ Các vị, nhà tôi bây giờ đã thành ra như thế này, tôi thực sự không giúp gì được các anh đâu. Đòi tiền ư, tôi thấy các anh không cần cố chấp thế làm gì, trên đời này còn nhiều thứ quan trọng hơn ... Các anh nhìn tôi đi, cho dù là ở thành phố thì cũng được coi là nhà giàu có hạng rồi, nhưng ích gì chứ, bây giờ tôi còn chẳng bằng một người bình thường, còn chẳng phải do tiền hại hay sao? Quên đi, bỏ chuyện này đi.”
Mẹ nó, nằm viện cũng chọn nơi như khách sạn nghỉ dưỡng mà còn dám mở miệng nói không bằng nhà bình thường, Bao Tiểu Tam ngứa miệng:“ Chúng tôi khác anh, chúng tôi chưa có cảm giác bị tiền hại nên muốn tìm cái cảm giác bị tiền hại thế nào đây.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây