Hồi lâu vẫn không nghe thấy Quách Phi Phi nói gì, Tiêu Lăng Nhạn tựa như từ bỏ, đứng dậy chuẩn bị đi, còn bỏ lại một câu đầy khinh miệt:“ Vậy cứ im lặng đi, xem được bao lâu, cảnh sát nghiền cô ra bã thôi, cô nghĩ tôi không biết chuyện cô có căn nhà trên thành phố à? Cô nghĩ là tôi không biết cô lén lút hẹn hò với Tiêu Quảng Bằng à? Cô nghĩ tôi không biết ... Mà thôi, chuyện xấu trong nhà tôi không nói nữa.”
“Phì!” Quách Phỉ Phỉ nhổ một bãi nước bọt lên người Tiêu Lăng Nhạn, tựa hồ chưa thỏa mãn nhổ thêm một bãi nữa lên mặt, tựa hồ muốn phát tiết bất mãn nhiều năm:“ Cám ơn cô, cô đã hoàn toàn xóa bỏ áy náy của tôi với cô rồi.”
“ Không cần!” Tiêu Lăng Nhạn đưa tay cản cảnh sát muốn xông tới áp chế Quách Phỉ Phỉ, thong thả lấy khăn ra lau nước bọt trên người trên mặt, không hề dễ nổi giận như thường ngày, ngược lại còn mỉm cười đầy mỉa mai:“ Chà, Phi Phi thế này mới đúng chứ, tôi đoán trước mặt thằng em họ của tôi là Phi Phi hoàn toàn khác nhỉ ...”
“ Tôi vốn định tới thương lượng với cô, vừa rồi chú tôi gọi điện thoại tới, muốn giải quyết vấn đề này một cách riêng tư, nhưng mà tôi nhìn thái độ này của cô thì rõ là không muốn giải quyết êm thấm rồi, cô muốn đem chuyện nhà tôi ôm hết vào mình, thế thì chúc mừng, rũ xương trong tù đi ...”
Nói tới đó hạ giọng thật thấp:“ Tôi về xử lý nốt ông chú của mình là xong ... tưởng tôi không biết hả?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây