Tới 9 giờ tối, ba người Cừu Địch ở trên xe bắt đầu ngáp dài ngáp ngắn mới thấy Ngô Hiểu Tuyền cùng một nam nhân rời quán ăn, nhưng không lên xe của cô ta, mà ngồi chiếc mpv mang biển vùng ngoài, lại còn lái xe rời khỏi trấn Lâm Hải.
Á à, đêm tối thế này còn cùng nam nhân đi đâu? Liệu đây có phải là manh mối không? Nữ nhân này quá đáng nghi rồi, ăn tối gì mà mất tận một tiếng, ăn xong xe thì vứt ở cửa quán ăn rồi chứ thế mà đi, hơn nữa đi không được bao xa thì dừng. Quản Thiên Kiều gửi vị trí vào di động cho Cừu Địch, phía tây trấn Lâm Hải, hướng tới thành phố Hàng Châu, km số 11, rất gần, sát hồ nước, là khu vực dùng làm dải xanh hóa, không phải trục giao thông quan trọng, rất vắng.
Truy đuổi mấy km, thấy vị trí ngày càng gần rồi mà nhìn không thấy cái xe mpv kia đâu, gần đây làm gì có khu dân cư, bọn họ đỗ xe lại bên đường, bốn bề chỉ có bóng đêm tối đen như mực, thứ duy nhất nhìn thấy được lại là bầu trời. Gió thổi cây lay, không khí có chút rùng rợn chẳng khiến Cừu Địch sợ hãi, bỏ xe chui ngay vào rừng cây.
Cảnh Bảo Lỗi gai ốc nổi đầy người, mấy chỗ này ai mà biết có rắn rết gì không, ban ngày xông vào còn phải cẩn thận nữa là đêm tối thế này, hơn nữa hắn có mối lo khác, kéo Cừu Địch lại:“ Cậu bất cẩn quá rồi đấy, chẳng may đối phương là gián điệp thật, chẳng may đối phương biết chúng ta bám theo nên cố tình dụ chúng ta ra để xử lý thì sao?”
Bao Tiểu Tam bợp đầu hắn một phát, mắng:“ Đầu óc mày có vấn đề rồi à? Một nam một nữ chui vào chỗ tối đen như thế này còn việc gì khác được nữa?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây