Câu này không biết đụng chạm gì đó tới Cảnh Bảo Lỗi, làm hắn không thoải mái, lẩm bẩm cái gì đó trong miệng. Bao Tiểu Tam nhảy vào chen ngang:“ Chuyện đó không quan trọng, quan trọng là có người cha tốt là được rồi . . Ài, chúng ta mà có người cha tốt như thế có phải tốt không, chỉ biết ăn cơm rau để dành tiền cho con trai tiêu xài phung phí.”
Cừu Địch cười vỗ vai Bao Tiểu Tam, càng tiếp xúc nhiều với người của Đồng Minh càng hiểu ra, cả giác nghiệp lớn như vậy không có người để kế thừa, dù là ai cũng nỗi đau thầm kín, ngẫm nghĩ nói:“ Các cậu nói xem, chúng ta thử nghĩ theo con cách âm u nhất ... Liệu có thể chẳng có tên gián điệp nào cả, toàn là đám anh em thân thích bọn họ chơi xấu nhau nên giở trò không?”
Hai người trầm ngâm, về lý thuyết mà nói thì chuyện gì cũng có thể xảy ra, nhưng mà ít nhất mấy người đã gặp có vẻ không giống, như Tiêu Quảng Bằng thì có khả năng nhưng không cần thiết, tiêu tiền của cha hắn cho thoải mái, tội gì đi trộm kỹ thuật bán cho nó khổ? Tiêu Vân Phi càng không thể, sống đơn giản tới mức đó có thêm tiền làm gì, để ăn cơm với rau xanh rồi? Hơn nữa tuổi còn cả đống nữa, còn tha thiết cái gì mà giành giật tranh đấu.
“ Cũng chỉ là hoài nghi mà thôi, tục ngữ nói anh em như thể tay chân, cho nên mới có cách nói, thủ túc tương tàn. Hơn nữa càng tìm hiểu càng thấy chuyện của Đồng Minh giống nổi bộ giở trò, nếu không với sự đề phòng trong tòa nhà kỹ thuật, dù FBI tới trộm tài liệu cũng không thể nào làm một cảnh âm thầm, không để lại một chút dấu tích nào như thế.” Cừu Địch nói như kiểu tán gẫu không quá nghiêm túc:
Cảnh Bảo Lỗi cau mày không thoải mái:“ Sao tôi nghe như cậu chỉ mong trong nhà bọn họ xảy ra chuyện thế nhỉ?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây