“ Cô nói xem khả năng là ai? Tôi xem xét nát lý lịch từng người rồi, kết quả nhìn ai cũng thấy khả nghi hết, chẳng biết nên nhắm vào ai.” Đường Anh than thở, câu này chẳng phải để hỏi, nói cho có thôi:
Quản Thiên Kiều tóc đến vai, từ bé tới lớn để tự nhiên chẳng nhuộm chẳng uốn, nên cô tùy tiện tóm cái đuôi ngựa buộc lên là xong rồi, sống bê bối chút không quá ảnh hưởng tới dung mạo. chứ chủ quản Đường tóc dài hơi uốn cong, bây giờ thiếu chăm sóc một cái là phiền ngay, đầu xù lên như tổ quạ, làm cô cười khanh khách.
Đường Anh lườm Quản Thiên Kiều một cái, dùng tay chỉnh lại tóc, mấy ngày qua cô quá ít chăm sóc bản thân, may mà chưa tới mức bê bối như Quản Thiên Kiều cả ngày mặc áo ngủ, ăn ngủ nghỉ giải quyết luôn quanh cái ghế sô pha, ít ra cô còn ăn mặc tử thế, còn ra ngoài biệt thự vài lần:“ Thiên Kiều, lúc ở trấn Truân Binh, làm sao các cô tìm ra được gián điệp của Hoa Hâm và Cụ Phong thế?”
Nhớ tới chuyện này Quản Thiên Kiều phấn chấn hơn hẳn, nhảy lên ghế sô pha, khoanh chân ngồi, người hơi đu đưa kể:“ Lần đó không khó, nhân khẩu trấn Truân Binh không nhiều, nhà nào cũng thấp lè tè, tìm ra nơi chụp trộm dễ lắm, chẳng qua là ôm cây đợi thỏ thôi. Còn cô thư ký của Hoa Hâm kia, do cô ta sốt ruột tự làm bại lộ bản thân, bị Kỳ Liên Bảo dọa chạy mất. Nếu cô ta to gan hơn một chút, không sợ không chạy, chúng tôi chẳng nghi cô ta là gián điệp.”
“ Thì có ai tự nhận mình là gián điệp đâu, nhưng mà gián điệp của Hoa Hâm lại khai nhận, các cô làm thế nào vậy?” Đường Anh tò mò chuyện này lâu rồi:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây