Phòng hội nghị im phăng phắc, chỉ có lời Tiêu Lăng Nhạn đều đều phát ra.
“ ... Tình hình đại khái là như thế, giám đốc Chúc tiếp theo đây sẽ phụ trách soạn thảo ra phương án, các bộ phận sẽ tận lực tinh giản nhân viên và kinh phí, những lời này nhàm tai rồi, nhưng không thể không nói. Chúng ta phải có trách nhiệm với cổ đông, mỗi đồng tiền tiêu đi phải có giá trị, hiện giờ dư luận với những người giàu có, từ cảm quan tới bình luận e rằng toàn là điều xấu, tôi hi vọng ở chỗ chúng ta, bất kể là ai, cũng đừng xuất hiện vào lúc sóng gió này ...”
Tiêu Lăng Nhạn nói cả một tràng dài, đến chính bản thân cô cũng không nhận ra, dùng thái độ đùa giỡn để đối đãi với sự vụ trọng đại của công ty, khiến cô cảm giác nhẹ nhõm thú vị đến thế. Trước đó còn lo lắng không biết nói ra sao, đến lúc nói rồi lại nói không dứt, càng nói càng hăng hái, càng nói nghe càng thật.
Đúng thế, những quyết định nghe cứ như thật từ miệng cô nói ra, khiến cô có thể cảm thụ được, sức nặng trong lời nói của mình, người khác không dám xem nhẹ.
Ví như Chúc Sĩ Bình, hắn không giữ nụ cười lịch thiệp thường ngày, lo lắng hiện rõ ra ngoài, nhưng vị giám đốc được thuê về này không nói cũng đành, trong công ty gia tộc, người ngoài luôn bị ngáng chân gạt tay, lúc nào cũng phải cẩn trọng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây