Đường Anh khẽ cắn môi dưới, lòng buồn bực, cô hiểu rồi, té ra mình như con khỉ bị người ta dẫn lên sân khấu đi một vòng mà không biết. Tưởng mình vất vả làm ra một chuyện lớn, kết quả chỉ để Tiêu Lăng Nhạn đem ra cảnh cáo đám cấp dưới, thế là hết.
“ Giám đốc Tạ, những chuyện này anh đáng lẽ phải sớm nói với chúng tôi chứ?” Quản Thiên Kiều cũng không hài lòng, nếu mà sớm biết những chuyện này, họ sẽ giấu đi đợi tới kết thúc thời gian điều tra mới bàn bạc riêng với Tiêu Lăng Nhạn, giờ hay rồi, chẳng những bọn họ thành lũ ngốc, còn làm sai, thậm chí Đường Anh suýt gặp họa:
“ Ha ha ha, xem ra mọi người đều có ý kiến với tôi nhỉ, thế thì tôi xin lỗi vậy. Có điều ý định từ đầu của tôi chính là muốn nhìn mọi người vấp ngã, nên tất nhiên tôi không nói.” Tạ Kỳ Phong thản nhiên thừa nhận khiến cả đám trố mắt ra, hắn chẳng bận tâm mấy ánh mắt bất thiện đổ dồn vào mình, vẫn mỉm cười:“ Ở đâu cũng vậy, thứ học được từ thất bại luôn nhiều hơn thành công, mỗi lần vấp ngã là một lần khôn ra. Có điều mọi người không phải thấy xấu hổ, mọi người vẫn làm tốt hơn tôi tưởng tượng nhiều.”
“ Cái nghề này khó nhất là ở chỗ đòi tiền, chúng ta dựa vào bán trí tuệ kiếm tiền, bán được một vạn cũng lãi, bán được trăm vạn cũng là hợp lý ... Ở đây còn có một vị giỏi đòi tiền hơn cả tôi đấy, ha ha ha.”
Lời này nói ra mọi người đều cười, Bao Tiểu Tam khoác vai Cừu Địch tự hào, không khí thoải mái hơn nhiều, bất tri bất giác mọi người vui, buồn, tức giận theo những lời hắn nói, đúng là một nhân rất có sức hút.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây