Vệ sĩ gõ cửa, ở ngoài nói:“ Giám đốc Tiêu, không sao đâu, có tên trộm bánh xe, bị chúng tôi đuổi đi rồi, bánh xe cũng đã lấy về.”
Lũ ngu xuẩn, Tiêu Lăng Nhạn sao dám trông cậy vào những kẻ này bảo vệ mình được, người ta vào tận phòng ngủ uy hiếp cô, chúng lại đi lấy cái bánh xe gì chứ, lửa giận thoáng cái bùng lên, quát:“ Cút!”
Người ngoài quên với tính cách của cô, không nghi ngờ gì, rối rít đáp:“ Vâng, vâng tôi biết rồi.”
Tiếng bước chân đi xuống nhanh hơn rất nhiều đi lên, Cừu Địch thầm thở phào lòng bớt khẩn trương hơn hẳn, y biết, bây giờ có thể nói chuyện đáng hoàng được rồi.
Giờ mới thực sự rảnh rang đánh giá Tiêu Lăng Nhạn đây, một bộ áo choàng ngủ trắng muốt khoác lên người cảm giác nhẹ tựa nước, đủ biết đây là chất liệu cực kỳ cao cấp. Tóc hơi rối chứng tỏ ngủ không ngon, làn da hơn đen, gương mặt không gọi là xinh đẹp nhưng có chút được nét, vóc dáng cao khung xương lớn hơn nữ nhân bình thường, tạo cảm giác khỏe khoắn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây