Cừu Địch vẫn trầm tư nói:“ Đến khi tôi xem lần thứ ba, không còn thấy ngột ngạt, căm phẫn hay kích động nữa, mọi cảm xúc xấu đều không còn ... Trong bộ phim đen trắng này, dấu ấn đậm nét nhất là cô bé áo đỏ bàng hoàng bất lực trước cảnh tàn xác, cứ như thế ngốc nghếch đi giữa hiện trường ... Lần thứ hai là nằm trên xe vận chuyển thi thể ... Một con người trong cuộc chiến, không thể chi phối được vận mệnh của mình. Tôi xem nhiều lần cảnh đó đều khóc ... Nghệ thuật gia cao minh luôn đem điều mình muốn nói đặt vào chi tiết nhỏ, khi cậu bừng tỉnh thì đã không dứt mình ra được nữa.”
Nói tới đó Cừu Địch đưa tay ra tắt màn hình đi, vẫn chìm đắm trong cảm ngộ nghệ thuật, giọng nói cũng trở nên thâm trầm.
Cảnh Bảo Lỗi bội phục, có điều nghi vấn lại còn lớn hơn, mặt mày nhăn nhó:“ Tôi học nghệ thuật, đã sa đọa tới mức độ này rồi, khó khăn lắm mới có chút khởi sắc, chẳng lẽ lại quay đầu về đường cũ? Cậu lại đột nhiên mê đắm vào thứ này, còn chuyện làm ăn thì thế nào đây? Hay là chúng ta thu quân trở về, thong thả cùng nhau thưởng thức nghệ thuật nhé?”
“ Ngộ tính kém quá, cậu thực sự khiến tôi thất vọng đấy, cậu phải quay về trường học lại quốc học đi, chân lý luôn ngắn gọn nhất, chân lý luôn tương thông, cậu cho rằng tôi chỉ biết chơi thôi à, tôi đang truy bắt tên gián điệp kia đấy.” Cừu Địch liên tục lắc đầu tỏ vẻ thất vọng:
Ồ, tinh thần của Cảnh Bảo Lỗi lên ngay tức thì, nhớ lại mấy ngày qua Cừu Địch cứ lấm lét chuyển máy, rồi lang thang qua lại quán nét, lại cùng Bao Tiểu Tam chặn người trong nhà xí, đủ các dấu hiệu cho thấy, tựa hồ ẩn chứa âm mưu trong những hành động này.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây