Dọc đường đi hai tên bạn hết ngắm gái lại bình phẩm gái, làm Cảnh Bảo Lỗi càng ngán ngẩm, hai người bạn của hắn rõ ràng là không có chút tinh thần chuyên nghiệp nào, quyết tâm lôi kéo chủ đề về việc chính.
Bao Tiểu Tam thì không cần nói, tên đó đầu óc lúc nào chẳng như ở trên mây, còn Cừu Địch, mặc dù không hiểu hết người bạn kín tiếng này, Cảnh Bảo Lỗi có cảm giác Cừu Địch từ sau chuyện thi trượt, có thêm một chút bất cần đời, có phần buông thả, nhưng đây là chuyện nghiêm túc:“ Khoa kỹ Đồng Minh chuyên môn tới thủ đô mời chúng ta, chuyện ăn ở đi lại chắc chắn có chiêu đãi, lại thêm chuyện điều tra nữa, chúng ta không thể điều tra bắt đầu từ ngoại vi ... Cậu xem đi, ở đây ngẩng đầu lên là thấy camera giám sát rồi, không phải như ở trấn Truân Binh muốn làm gì làm nấy đâu, nên muốn hoàn thành ủy thác này, chúng ta phải lập kế hoạch cẩn thận từ đầu.”
Cừu Địch ngẩng đầu lên, camera giao thông, camera từ khắp tòa nhà, như là đang cảnh cáo người ta, đừng có làm bừa, y chỉ liếc mắt vài cái rồi cười nhạt, ngoẹo đầu nhìn Cảnh Bảo Lỗi mắng:“ Đồ ngốc, cậu còn ngốc hơn cả Bao Tiểu Tam.”
Mắng xong quay đầu đi luôn làm Cảnh Bảo Lỗi ngớ người, mất mấy giây mới đuổi theo:“ Ê, ê, cậu có ý gì thế hả, tôi ngốc thế nào?”
Cừu Địch gập ngón tay tính:“ Đi ngoài đường đã thấy camera khắp nơi, vậy thì chỗ nhà xưởng chỉ có hơn không kém, quản lý chắc chắn nghiêm ngặt, muốn lấy trộm chút gì ra không dễ. Nếu có chuyện để lộ bí mật, người ta biết cậu tới tra, cậu tra nổi không? Bằng chứng rõ ràng đã có ba nhà tới tra không ra cái gì rồi, chẳng lẽ họ còn kém cả đám gián điệp thương nghiệp nửa mùa chúng ta à?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây