Ăn cơm xong, Quản Thiên Kiều dứt khoát không để mẹ Cừu Địch rửa bát mà tranh rửa, tranh thì tranh được rồi, nhưng lại kéo Cảnh Bảo Lỗi làm cùng ... Gọi là làm cùng chứ cô nàng tay không dính nước đứng chỉ huy Cảnh Bảo Lỗi rửa bát, làm Cảnh Bảo Lỗ tức lắm, nói cô muốn lấy lòng mẹ chồng tương lai, bán đứng chị em, thế là ăn vài cái đá.
Sân nhà Cừu Địch rất rộng, làm bằng đất nện, nhưng có một khoảng thềm trước gian nhà chính lát đá xanh, từng phiến từng phiến lớn, vừa sạch sẽ vừa mát, ăn cơm xong ra trước hiên nhà ngồi là thích nhất.
Gà đã vào chuồng, lợn ăn no ngủ hết rồi, chỉ có mấy con chó lẩn quẩn trong sân, đằng xa núi chỉ còn lại một màu đen xì. Bao Tiểu Tam sán tới bên Cừu Thiên Quân ngồi ở ngưỡng cửa ngậm tẩu thuốc, đưa thuốc lá mời ông, tò mò hỏi:“ Chú, cháu nghe Cừu Địch kể chú từng tham gia chiến tranh Việt Nam?
“ Ừ, làm sao?” Cừu Thiên Quân đưa thuốc lá kẹp sau tai, ông không hút thứ này, nhạt miệng:
“ Cháu cứ tưởng Cừu Địch bốc phét chứ.” Bao Tiểu Tam nổi hứng, hắn thấy cha của Cừu Địch đáng tin hơn Cừu Địch nhiều, mặt hắn cứ hơn hớn nhìn Cừu Thân Quân từ trên xuống dưới, làm ông cũng phải hoang mang, thằng bé này làm sao vậy. Tiếp đó nghe Bao Tiểu Tam tò mò cùng hâm mộ hỏi:“ Chú, chú từng giết người chưa?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây