Nói tới mùa thu phương bắc, người ta luôn nghĩ tới cỏ cây héo úa, màu vàng ảm đạm, gió lạnh tới sớm, nghĩ tới khung cảnh tiêu điều. Những cái đó chẳng có ở nơi này, cỏ vẫn tươi, cây cối chỉ chuyển sang màu xanh đen, lá vẫn rậm rạp, ngoài kia à, trái quả trĩu trịt.
Cũng phải nói ba người Quản Thiên Kiều tới đúng lúc lắm, thu hoạch đã kết thúc, lại chẳng phải chuẩn bị cho vụ mùa mới, Cừu Địch mới có thời gian tiếp đãi bạn bè.
Có điều mùa thu nơi nào cũng có điểm giống nhau, khiến lòng người mang nỗi buồn man mác xa xăm.
Chuyện gia đình xưa nay Cừu Địch không nhắc tới nhiều, cha y là nhân viên bảo vệ rừng, là công chức chính thức thuộc cục lâm nghiệp, lại là quân nhân xuất ngũ, ông là chiến sĩ chủ nghĩa cộng sản kiên định, xưa nay luôn yêu câu con trai phải làm người đường đường chính chính, làm việc quang minh lỗi lạc. Cho nên Cừu Địch bị cha mình thúc ép, lên đại học tìm mọi cách vào hội sinh viên, tích cực tham gia hoạt động, viết đơn xin nhập Đảng, tìm chủ nhiệm hệ báo cáo tư tưởng, mỗi lần về nhà nhiệm vụ chủ yếu là mang theo đặc sản địa phương, cuối cùng vượt lên trước đại đa số mọi người, gia nhập Đảng!
“ Sau đó thì sao?” Bao Tiểu Tam nghe cứ như là truyện truyền kỳ vậy:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây