Cái thôn này cũng nằm dựa vào chân núi giống đại đa số nơi họ đi qua, thôn kề sát đường, ruộng đồng ở đất bằng ít, ruộng bậc thang nhiều, trong thôn cũng sạch sẽ, nhưng mà người không thấy mấy, chủ yếu thấy người già trẻ nhỏ.
Bao Tiểu Tam bảo hai người kia đừng theo mình tránh làm hỏng việc, hắn khoác ba lô vải lên vai, đi vào thôn nhìn trái ngó phải như ăn trộm làm mục tiêu hành nghề, làm hai người đi sau không yên tâm chút nào. Đi ngang qua cái nhà có bà cụ đang sửa rố rổ trước cửa, Bao Tiểu Tam tạt vào, làm vẻ mặt đáng thương:“ Bà ơi cho cháu cốc nước với, cháu khát chết mất.”
“ Ôi, cái thằng bé này, làm sao thế, vào nhà vào nhà ...” Bà già thấy thằng bé đáng thương, vội bỏ công việc đó gọi Bao Tiểu Tam vào nhà:
Quản Thiên Kiều, Cảnh Bảo Lỗi nấp sau hàng rào trố mắt nhìn, thấy thói đời điên đảo, té ra ở đây càng nghèo càng xấu càng được ưa chuộng à?
Chốc lát sau Bao Tiểu Tam rời nhà bà già, chào hỏi thân thiết, tay còn cầm quả lê to, vừa đi vừa cắn chảy nước, tới chỗ hai người bạn, giọng hàm hồ chỉ đường:“ Cách trấn Phong Lâm mười mấy dặm nữa thôi, sau đó tới núi Thanh Canh còn mấy chục dặm, bà cụ nói, trong thôn có xe ba bánh đi được.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây