Cách trấn Truân Binh chừng 20 km, phương hương Hồ Dương Phụ cũng có người đang lòng như lửa đốt, chờ đợi chờ đợi đã quá lâu rồi, đây đúng là chuyện dày vò người ta.
Trước tiên là Cao Vũ Điền không chịu nổi xuống xe hút thuốc, không bao lâu Trương Chính Hòa cũng xuống xe, hai người ghé tai thì thầm, chẳng biết thương lượng cái gì.
Đội ngũ tới trấn Truân Binh tráng lệ lắm, có tới hơn 20 bảo an toàn thân đồ đen, lúc nào cũng cảnh giác, không nói không rằng, nhìn biết ngay là hạng chuyên nghiệp, không phải dẫn theo làm màu. Còn có một đội nam nữ lai lịch không rõ, nam đã trên 50, dẫn theo mấy nữ nhân, quái dị vô cùng.
“ Rốt cuộc Hoa Hâm an bài thế nào đây?” Trương Chính Hòa nóng ruột hơn nhiệt độ ngoài trời, có điều trong mắt hắn vẫn lo lắm, đám bảo an ăn mặc như xã hội đen kia, nhìn cũng ghê gớm lắm, nhưng một khi đánh nhau thì ăn sao nổi đám thổ phỉ quanh năm vất vả ở mảnh đất khắc nghiệt này, người ta lại còn đông hơn nữa chứ:
“ Tôi làm sao biết được!” Cao Vũ Điền bực bội, từ khi Trương Thụy Hà xảy ra chuyện, đôi mắt của Cụ Phong đã bị chọc mù, căn bản không rõ sự thể phát triển ra sao, mà đúng lúc này Cáp Mạn cũng từ chối ủy thác của bọn họ, đâm ra quyền chủ động bây giờ nằm hết trong tay vị trợ lý Hạ của Hoa Hâm rồi:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây