Là người sống ở trấn Truân Binh, làm sao không hiểu tầm quan trọng của đoạn làm phim nữa, bà chủ kể luôn hai vị khách, chạy vội vàng ra sau quầy cầm lấy điện thoại để bàn, tiếp đó cả siêu thị đều nghe thấy tiếng rống:
“ Lão Mã, cái Thiết Mã gì đó đã không chiếu nữa, ông suốt ngày chạy đôn chạy đáo cái gì? Hả, mà tiền ứng trước tính cho ai ?”
Cãi nhau to rồi, tiếng chửi xuyên thấu điện thoại luôn, Bao Tiểu Tam nháy mắt Cảnh Bảo Lỗi rồi che miệng rón rén chuồn mất. Cảnh Bảo Lỗi hơi do dự, cơ mà bà chủ biết hắn đi cùng Bao Tiểu Tam, hắn mà tới thanh toán tiền thì thế nào chẳng bị đòi trả cho tên đó thế là rón rèn chuồn vội.
Ở cái nơi này để cho một bà nương biết chuyện gì, chẳng khác gì khiến bà nương cả trấn biết, lại thêm Bao Tiểu Tam với Cảnh Bảo Lỗi còn không tiếc công sức đi khắp nơi phổ biến kiến thức, khiến những cư dân cả đời chẳng xem tin tức tỉnh ngộ, lại còn chân thành kiến nghị: Chú A Bố Nại, mau mau đi đòi tiền công đi, lấy trước cho chắc, người ta không quay phim nữa, tiền kia ai trả chứ?
Đây chính là phương thuốc đúng bệnh nhất rồi, huống hồ bất kể Mã Khai Hoang hay là Hách Lai Vận, ở chuyện tiền bạc đều chả tiếng tăm gì tốt đẹp. Chưa nói đâu xa, lấy ba người họ ra làm minh chứng, bị hắn sai bảo như lừa, khen ngợi suốt ngày, tiền lương cần xẻo vẫn xẻo. Lần trước bị thương còn cảm động vì được ông chủ Mã mua cho ba cái giường du lịch, sau gặp mọi người trong bép mới biết, đều là họ góp tiền, hắn chẳng bỏ một xu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây