Hạ Diệc Băng xuống xe, hít một hơi không khí núi rừng, thoang thoảng mùi thơm từ gỗ, làm người ta phấn chấn. Cô an bài thư ký đợi mình, nhìn kiến trúc phong cách Châu Âu cổ, giọng có chút trêu đùa:“ Giám đốc Tạ, mới lần đầu gặp mà anh dã dẫn tôi về nhà đấy à?”
“ Đúng thế, nếu không thì không thể hiện được sự chân thành thẳng thắn của tôi rồi. Giám đốc Hạ, mời.” Tạ Kỳ Phong đẩy cửa sắt, đi qua con đường nhỏ giữa bãi cỏ xanh, tới biệt thự hai tầng, vào nhà, lên thẳng lầu.
Đó là gian phòng khách lớn nối liền ra ban công, tầm nhìn thoáng đãng, đồng ruộng, sông suối, núi xa thu hết vào tầm mắt, Hạ Diệc Băng liên tục tán dương Tạ Kỳ Phong biết hưởng thụ. Hai người đi ra bàn trà ở ban công, không phải loại bàn nhìn cái biết ngay là thứ đắt tiền, mộc mạc dễ chịu như con người của chủ nhân.
Tạ Kỳ Phong pha trà, cười thần bí:“ Thực ra tôi đợi chị hai ngày rồi đấy, chị có tin không? Nếu thời gian dài như thế mà chị không có phản ứng, tôi sẽ rất thất vọng.”
Hai ngày? Hình như bằng với thời gian cô do dự, nhận lời mời của vị giám đốc Tạ này, sau khi tìm hiểu thông tin về Cáp Mạn, cô vẫn không thể quyết định được. Đối phương chủ động lên tiếng thì dễ cho cô rồi:“ Giờ tôi tới rồi đây, anh chuẩn bị lấy gì chiêu đãi tôi? Nếu chỉ có một chén trà thôi thì tôi sẽ rất thất vọng đấy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây