Không lâu sau đèn trong phòng Trương Thụy Hà tắt đi, không phải đi ngủ, mà là đi rồi, cô vội vàng xuống lầu, nhân lúc không có người, lái xe của công ty, rời trấn Truân Binh ngay trong đêm.
Khi không còn nhìn thấy ánh đèn từ đuôi xe chiếc Huyndai đỏ nữa, từ trong bóng tối có bốn cái đầu nhô ra, theo thứ tự từ thấp lên cao là Quản Thiên Kiều, Cừu Địch, Cảnh Bảo Lỗi, Bao Tiểu Tam ... Sau đó là màn đập tay ăn mừng khiến mấy con chó trong nhà gần đó sủa ầm ĩ, bốn bóng đen lại đưa tay lên môi làm động tác suỵt im lặng, cười như trộm rón rén về nhà trọ.
Cừu Địch gọi điện cho Kỳ Liên Bảo, báo cho hắn một kết quả không hề bất ngờ.
“ Đúng là người có tên như cây có bóng, một câu nói của Kỳ Liên Bảo dọa cho Trương Thụy Hà chạy té đái vãi phân.” Cảnh Bảo Lỗi cảm khái, phong cách mới cả văn vẻ lẫn tục tĩu cùng một câu:
“Liệu có đúng là người ta không vậy?” Bao Tiểu Tam có chút thương hương tiếc ngọc, tới giờ vẫn nói tâm tư của Cừu Địch quá u ám: “ Con mẹ nó, Kỳ Liên Bảo mà nửa đêm gọi điện cho tao, kể cả tao vô tội cũng bị hắn dọa chạy luôn trong đêm ấy chứ! Huống hồ người ta còn là con gái chân yếu tay mềm!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây