Thời gian chỉ về hướng 12 giờ đêm.
Tiểu trấn tái ngoại tĩnh mịch, cũng chỉ lúc này đây thoạt nhìn nó nguyên vẻ cũ của trăm nghìn năm qua, xa xa nhìn tới, thấp thoáng những ngọn đèn, tựa hòa cùng vào một thể với bầy trời lấp lánh ánh sao, khiến người ta có một ảo giác, vươn tay có thể hái được sao trời.
Trương Thụy Hà mở cửa sổ, thò đầu ra ngoài, nhìn bầu trời sao, chỉ nơi này mới có bầu trời sao rộng lớn đẹp như thế, cũng chỉ nơi này mới có không khí trong vắt như thế, hít sâu một hơi vào tựa hồ có thác nước mạnh dội lên người, trút bỏ đi hết phiền muộn, toàn thân trở nên khoan khoái.
Nhưng vì sao mỹ nữ lúc này lại nhíu mày tựa hồ như mang muôn nỗi sầu không cởi bỏ được.
Di động của cô vẫn còn sáng, ném ở trên giường, chỉ có một hàng chữ: Kỳ Liên Bảo đã trốn thoát trên đường áp giải, rất có khả năng quay về trấn Truân Binh, quan sát mật thiết, bao cáo bất kỳ lúc nào.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây