Lửa được đốt bằng những cành cây đã chết khô nhiều năm, thêm vào phân trâu phơi khô, trong ngọn lửa thi thoảng lại có những tiếng nổ lộp bộp. Ánh lửa chiếu sáng gương mặt râu ria tiều tụy của Kỳ Liên Bảo, chỗ sáng chỗ tối, làm hắn trông tang thương tịch mịch. Đôi mày hắn nhíu chặt, tay cầm cành cây nhỏ, thi thoảng vô thức khơi đống lửa.
Chính bản thân hắn cũng không biết mình đang làm gì, muốn làm cái gì, mấy người trẻ tuổi vùng ngoài tới kia, bọn chúng cũng chẳng thể làm được gì cho mình.
Giống như hắn, uổng phí một thân võ lực, nhưng chẳng có đất dụng võ.
Thực ra chẳng phải tới bây giờ Kỳ Liên Bảo mới có suy nghĩ này, mấy năm qua hắn đều sống không mục đích, hoang mang vô định như thế, có lẽ bạo lực chính là phát tiết cho bất lực, mờ mịt của hắn.
Hắn nheo mắt lại, thi thoảng lắng nghe xung quanh, cảm thụ hơi ấm từ ngọn lửa truyền tới, khi cô đơn, con người ta luôn rơi vào vòng xoáy hồi ức. Cô đơn cũng luôn đánh thức những câu chuyện đẹp, hoặc chẳng đẹp đã trải qua, nhưng là thứ duy nhất an ủi được sự cô độc và buồn tẻ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây