Vừa tiễn cảnh sát đi, Tông Bằng Trình không còn cái vẻ ung dung trấn định nữa, như chó nhà tang, vội vàng đi tới một chỗ yên tĩnh, xung quanh chỉ có cát, không ai nghe trộm được, bấm điện thoại:“ Giám đốc Kim, hỏng rồi, hỏng rồi, Kỳ Liên Bảo chạy rồi ...”
“ Thằng đó thật đúng là thứ tai họa mà, hắn giờ là tội phạm bỏ trốn, tội tăng thêm một bậc ...” Kim Ngạn Quốc nói tới đó hơi khựng lại:“ Chuyện này có liên quan gì tới anh không đấy?”
“ Không, tuyệt đối không liên quan tới tôi ... nhưng tôi thấy chột dạ lắm, sao hắn lại bỏ trốn chứ?” Tông Bằng Trình lo lắng, ai bảo ở loại chuyện này hắn làm việc trái lương tâm với người anh em đó:
“ Nhớ kỹ, anh không làm gì hết ... Dù hắn tới tìm anh thì sao nào? Đều là do hắn gây họa cơ mà, không ai làm gì hắn hết!” Kim Ngạn Quốc trấn an:
Câu này chẳng làm Tông Bằng Trình yên tâm hơn là bao, nóng ruột đi qua đi lại, nói nhỏ:“ Cảnh sát vừa tới tìm tôi, anh nói xem liệu hắn có chạy về trấn Truân Binh không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây