Quả nhiên là người cùng nghề! Điều này làm Lý Kính Nghiệp yên tâm được một chút, nếu như là người cùng nghề, hơn nữa lại còn bị chủ thuê bỏ rơi, vậy thì đối phó với bọn họ không khó lắm. Hắn sợ nhất là gặp phải đám thổ phỉ trấn Truân Binh chứ không phải là người cùng nghề. Dù có bị bại lộ, cũng có đầy đủ thời gian trốn đi.
“ Những thứ của anh chẳng nói lên cái gì hết, không uy hiếp được tôi đâu ... Mà tôi cực kỳ hoài nghi anh có phải là người trong nghề không đấy.” Lý Kính Tùng thăm dò ngược lại đối phương:
“ Sao tôi lại thấy phương lượng quá thừa rồi nhỉ, vào thời điểm quan trọng thế này mà lại xảy ra sơ xuất, chủ thuê anh sợ là không tha cho anh đâu nhỉ? Thực ra tôi cũng chẳng cần làm gì hết, chỉ cần báo cho Tông Bằng Trình một câu thì chuyện của các anh cũng đã hỏng quá nửa rồi ... Phải không nhỉ?” Đối phương cười đểu giả:
“ Nói thẳng ra đi, anh muốn bao nhiêu tiền?” Lý Kính Huyền thấy đối phương cũng khá cứng cựa thì không tốn thời gian thăm dò nữa, trong nghề này chỉ có một cách giải quyết vấn đề thôi, hơn nữa từ giá đối phương đưa ra có thể đoán được đối phương biết bao nhiêu, qua đó mà tùy cơ ứng phó:
“ Xem hàng rồi mới luận giá chứ nhỉ, tôi để những bức ảnh thứ hai ở nơi anh hay tới chụp ảnh, tòa nhà xây dở, anh có thể tới xem, sau đó chúng ta mới thảo luận giá cả ... Hoặc là anh có thể không đi, nhưng cuốn xéo ngay bây giờ, tôi coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.” Đối phương nói xong là cúp điện thoại ngay, rất dứt khoát:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây