Cảnh Bảo Lỗi hết sức thần bí nói:“ Tên họa sĩ hành vi rất khả nghi, hắn đầu mày cuối mắt ve vãn cô gái ở quỹ tiết kiệm, còn cùng ăn cơm với nhau ... Đúng rồi, mỗi buổi sáng hắn ra ngoài, tới tận tối mới trở về, chắc chắn là hắn vẫn đang tiếp tục điều tra.”
“ Tao đã nói rồi mà, đánh con mẹ nó một trận là xong ngay, cứ rề rề rà rà không dám ra tay, kết quả là chúng ta ăn đòn ... Lần này không bỏ qua, dù không được đồng nào cũng phải trị thằng chó đó, vì hắn mà chúng ta ra nông nỗi này ... Còn nhởn nhơ tán gái nữa.” Bao Tiểu Tam càng nói càng nóng máu, bao năm qua hắn bao giờ bị đánh thảm vậy đâu, cơn giận đó tới giờ còn chưa nguôi ngoai:
Ba anh chàng này mãi không chịu đi, té ra là còn ý đồ trả thù nữa, Quản Thiên Kiều vừa nghĩ vừa nhìn bọn họ, tiếp xúc với nhau một thời gian, nhìn tình thế này, sợ là họ đã đạt được đồng thuận rồi.
Tình huống thông thường, cô luôn chọn mắt xích yếu nhất của bọn họ để phá, đó là Bao Tiểu Tam, nhưng mấy chuyện giang hồ báo thù báo oán này lại chính là thứ mà Bao Tiểu Tam thích nhất, chắc chắn là chín trâu cũng chẳng thể kéo quay đầu. Vì thế Quản Thiên Kiều quay sang cô bạn thân, khẽ trách móc:“ Bảo Lỗi, bọn họ thích làm bừa, anh cũng định theo à? Lần trước thiếu chút nữa là bị thương nặng rồi, mới lành vết thương đã quên rồi sao?”
Quả nhiên là hữu hiệu, tên phế vật Cảnh Bảo Lỗi liền do dự.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây