Vẫn là căn phòng nhỏ quen thuộc bốn người hay tụ tập, chẳng còn niềm vui như trước, bầu không khí hơi trầm lắng.
“ Tình huống là như thế này, bên ủy thác điều tra đã ký vào báo cáo rồi, tức là nghiệm thu, hợp đồng kết thúc, chúng ta ở lại đây không còn ý nghĩa gì nữa.” Quản Thiên Kiểu kể một cách vắt tắt tình hình, dáng vẻ cũng ỉu xìu xìu, cô nhìn ba người bạn mới lành vết thương, cảm giác như làm sai điều gì, nói xong thì ngồi đó mân mê ngón tay, thi thoảng ngẩng đầu lên nhìn ba người, tựa như trưng cầu ý kiến bọn họ:
Có gì đâu mà trưng cầu chứ, hành trang đơn giản được thu dọn xong, phòng cũng được cô quét dọn sạch sẽ, laptop đã cất vào ba lô, cái máy thu sóng internet cỡ nhỏ lắp bên cửa sổ cũng thu về. Chuyến đi trấn Truân Binh, rốt cuộc tới ngày kết thúc không hề mong muốn.
Ba chàng trai không nói gì, đều nhìn nhau tựa hồ đợi người kia lên tiếng trước, nhưng chẳng ai nói thế là thành đều im lặng.
Đợi mãi không thấy ai nói gì, Quản Thiên Kiều phát tác rồi, cô em này đâu có hiền lành như bề ngoài chứ, mới đợi một lúc đã bực mình:“ Sao các anh còn lằng nhằng hơn nữ nhân thế, chẳng phải bỏ quê đi biệt xứ, đi là đi có gì mà lưu luyến! Tam Nhi, hôm nay ba người đi đâu vậy?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây