Ba ngày sau sự kiện chấn động cả trấn, ngõ Dương Vĩ Ba phố Tây trấn Truân Binh, tầng hai, căn nhà gạch đắp đất tuềnh toàng xây chắc phải xây gần trăm năm rồi, điều kiện sống cực kèm, chính là nơi thuê trọ của đám Cừu Địch.
Nhà tuy cũ nhưng vẫn có cái sân, gần như nhà nào cũng có cái sân, chất ít củi đun, phân trâu, lác đác có nhà trồng một hai cái cây đấy, còn nếu nhà nào có giếng thì thuộc loại điều kiện lắm rồi, có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nơi đám Cừu Địch thuê chẳng có gì hết, lúc này trong phòng truyền ra tiếng kêu đau đớn, ối á không ngừng, nếu như có người nhìn qua ô cửa sổ nhất định sẽ thấy một kỳ cảnh. Ba chiếc giường đơn làm bằng nhôm, loại dùng du lịch xếp thẳng hàng, ba chàng trai mặc quần cộc, một nằm ngửa hai nằm úp, rên rỉ như khóc như than, không nói rõ được là đau hay sướng!
Ế, Bao Tiểu Tam ngồi dậy rồi, à, kêu một tiếng rồi lại nằm xuống.
Không phải sướng đâu, mà là đau đấy, hắn ăn một gây cán bột vào lưng mà, đau lắm. Hắn vừa kêu lên, Cảnh bảo Lỗi đang chơi điện thoại bực mình mắng:“ Đừng có la hét thế được không, làm gì đau tới mức ấy, cứ như là mỗi cậu đau thôi vậy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây