“ Vốn bọn tao tới tra xem có thằng chụp trộm sau lưng ở đây không, nhưng bây giờ thay đổi rồi, nếu để mày còn đứng ở nơi này, sau này tao cũng không mặt mũi nào kiếm ăn ở trấn Truân Binh nữa. Nào, tới đây đi, cùng mày luyện quân thể quyền, nếu đánh xong mà mày còn đứng được thì tao cuốn xéo.” Kỳ Liên Bảo cởi áo ngoài ném đi, bên trong chỉ còn chiếc áo ba lỗ, cánh tay cuồn cuộn, cơ ngực nở nang, như tượng khắc bằng đá:
“ Mày mạnh miệng quá đấy!” Cừu Địch thủ thế, sẵn sàng chiến đấu:
“ Đừng ...” Đang lúc nghìn cân treo sợi tóc, Mã Khai Hoang lên tiếng, từ phía nhà hàng chạy ra, chân tay khua khoắng muốn nói đỡ cho Cừu Địch:“ Đừng đánh, Liên Bảo, hiểu lầm, hiểu lầm thôi, mấy thằng bé này ngoan lắm, suốt ngày cặm cụi trong bếp, không liên quan gì tới bọn chụp trộm ...”
“ Mã Béo, xéo qua một bên, nếu không tao lấy mày ra luyện quyền đấy.” Kỳ Liên Bảo hiển nhiên không coi Mã Khai Hoang ra gì, quát như con cháu:
“ Ông chủ Mã, chú tránh ra đi, đây là chuyện của chúng tôi, không liên quan tới chú.” Cừu Địch cũng quát, lòng có chút cảm động, ai ngờ Mã Béo keo kiệt hà khắc cũng nói được một tiếng người, dù thế mắt không rời Kỳ Liên Bảo, toàn thân tập trung cao độ:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây