Xuân nha vừa đâm chồi, chạc cây cành cây trong viện cũng chầm chậm có màu xanh lá của sự sống.
Trương Vinh Du mặc váy dài màu lam nhạt, trước ngực thêu một bó hoa lá màu xanh dương đồng dạng, dưới chân mặc đôi guốc gỗ lót da cừu, lúc này đi phía trước, mỗi một bước dưới chân đều phát ra tiếng vang thanh thúy.
“Vinh Phương, ta biết đệ muốn hỏi cái gì, thực ra ta cũng chú ý tới bên chỗ Tiểu Hoán Thanh. Thực ra nó chỉ biểu hiện hơi ngang bướng chút xíu, thực chất bản tính nó vẫn tốt.”
“Bản tính tốt, ý là biểu hiện bây giờ của nó không phải là bản tính của nó? Mà là do vật bên ngoài ảnh hưởng?” Trương Vinh Phương nghe ra ẩn ý trong đó.
Hắn không tin người có tâm kế như tỷ tỷ, sẽ bị đứa nhỏ lớn bằng quả rắm như Tiểu Hoán Thanh lừa gạt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây