“Vì sao? Nếu trời sinh ta đã là quý tộc, không có nương thân và lão sư, thì không thể sống tốt hay sao?” Tiểu Hoán Thanh hỏi.
“Nhưng ngươi là trẻ con, rất yếu, nhất định phải có cha nương bảo vệ.” Trương Vinh Phương chân thành nói: “Với lại cha nương ngươi rất yêu thương ngươi.”
“Cữu cữu có ý tứ là, chỉ cần ta không yếu, thì có thể giết chết lão sư và cha nương, tự mình đi ra ngoài chơi?” Tiểu Hoán Thanh hỏi. “Với lại, yêu thương là gì?”
“Ta không nói như vậy.” Trương Vinh Phương vắt hết óc, bắt đầu nghĩ làm sao để dẫn dắt tư tưởng một đứa trẻ con bắt đầu lệch lạc trở về quỹ đạo.
Đúng lúc này, một bóng người nhẹ nhàng bay xuống ngoài cửa, chính là ông lão tóc trắng hàm râu rất dài mà Tiểu Hoán Thanh nói tới.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây