“Thiên địa bất nhân dĩ vạn vật vi sô cẩu*, bây giờ côn đồ Hồng Cân gây ra rất nhiều bình dân bị giết hại, nhu cầu lương thực cũng sẽ ít hơn trước đó rất nhiều. Mặc dù vô cùng tàn khốc, nhưng ít người, thì lương thực tồn dư lại cũng có thể chèo chống càng lâu. Dù sao thì miệng ăn cũng ít đi.”
*Trời đất tàn ác, đối xử với vạn vật như là chó rơm.
Trương Vinh Phương xoay người, nhìn về phía Thanh Tố.
“Điều chúng ta cần làm, là mau chóng ổn định được một khoảng ruộng đồng có thể trồng trọt, tự cung tự cấp.”
“Thuộc hạ đã hiểu.” Thanh Tố gật đầu, “Nhưng trong vùng núi xung quanh đây có sương độc khí độc tràn ngập, độc trùng lại đông đảo, không thích hợp để trồng trọt, chỉ có thể thử ở chỗ xa xôi hơn.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây