“Đi ra ngoài? Trễ như thế? Bọn họ sẽ đi đâu?” Trương Vinh Phương rùng mình. Trong lòng cảm giác có phần không ổn rồi.
Lúc này hắn chạy mấy bước lao ra khỏi sân của tân phòng, nhìn qua nhìn lại trái phải ở ngoài cửa.
Trên đường phố vắng vẻ, không có mấy người.
'Trễ như thế, chắc chắn cửa thành đã đóng, bọn họ không thể ra khỏi thành. Nếu như ta là Mễ Bang, chuyện có khả năng làm nhất, là bắt sư huynh nhốt lại trước. Đợi hừng sáng thành cửa mở ra...'
'Không... Không đúng, nếu như với trình độ hủ bại thế này của quan phủ, buổi tối mở cửa thành cũng không phải là không được... Nếu như ta là Mễ Bang... chuyện có khả năng làm nhất tuyệt đối không phải là động thủ ở trong thành...'
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây