Thục Cẩm Nhân Gia

Chương 20: Thả đèn

Chương Trước Hết Chương

Bạch Cư Dị có thơ rằng: “Đêm rằm tháng Tám, trăng sáng trước hiên.”

Lúc này vẫn chưa có quan niệm Trung thu là tết đoàn viên như đời sau. Nhưng tháng thứ hai của mùa thu, ngắm trăng thả đèn hoa cầu phúc đã trở thành một cảnh đẹp.

Suối Hoán Hoa là một đoạn của sông phía nam của thành Ích Châu. Tương truyền bên suối từng có một cô gái nhà nông. Một hôm, nàng ấy đang giặt đồ bên bờ suối, thì có một nhà sư đi ngang qua, người đầy ghẻ lở. Nhà sư vô tình ngã xuống mương, áo cà sa dính đầy bùn đất, bẩn thỉu không chịu nổi. Ông ta cầu xin cô gái giặt sạch áo cà sa cho mình. Thời Đường, phong tục thờ Phật rất thịnh hành. Cô gái vui vẻ đồng ý. Khi nàng ấy thả áo cà sa xuống suối giặt, trong suối nở ra những đóa sen tỏa ra hương thơm ngào ngạt, đẹp không sao tả xiết. Về sau, đoạn sông này được gọi là suối Hoán Hoa.

Vào ngày rằm tháng Tám, người đến đây thả đèn hoa sen nối liền không dứt. Tương truyền có người nhìn thấy Bát Tiên đứng trên cầu thưởng thức những chiếc đèn hoa rực rỡ trên sông, mọi người nhìn theo Bát Tiên từ trên cây cầu bay lên trời, vì vậy cây cầu đá bắc ngang qua suối Hoán Hoa còn được gọi là cầu Tống Tiên.

Hôm nay, không cần Quý Anh Anh nũng nịu mè nheo, Quý thị cũng đã mở khóa sân sau, cho nàng và các tỳ nữ ở xưởng nhuộm ra ngoài chơi.

Trời vừa sẩm tối, Quý Anh Anh đã dẫn theo Tương Nhi và Lăng Nhi đến đầu cầu Tống Tiên. Tương Nhi kín miệng, Quý Anh Anh không lo lắng. Lăng Nhi được Quý thị dặn dò, không rời nàng nửa bước. Quý Anh Anh muốn đuổi nàng ta đi cũng không được. Nàng thẳng thừng nói với Lăng Nhi: “Ta có hẹn với Triệu gia nhị lang ở đầu cầu có việc cần bàn. Ngươi nói với phu nhân ta cũng không sợ, đến lúc đó tránh xa ta ra, đừng có nghe lén.”

Lăng Nhi không phải lần đầu bị Quý Anh Anh ghét bỏ, nhỏ giọng đồng ý.

Xung quanh cầu Tống Tiên đã rất nhộn nhịp. Từ lúc hoàng hôn, dọc theo bờ sông đã bày ra một dãy dài các quầy bán đèn hoa. Màn đêm vừa buông xuống, đèn hoa trên các quầy hàng được thắp lên. Dòng sông dài như một dải ngân hà lấp lánh. Dưới ánh đèn đuốc, những người biểu diễn tạp kỹ gõ chiêng đồng, vây thành vòng tròn. Các quầy bán sủi cảo, mì sợi bày bàn ghế, nước dùng xương hầm trong nồi sôi sùng sục, hương thơm ngào ngạt. Tiếng rao bán bánh lá, thạch, bánh gạo nếp, tào phớ vang lên liên tục.

Trên mặt sông, những chiếc đèn hoa sen lớn nhỏ nổi lềnh bềnh trôi theo dòng nước. Ánh đèn phản chiếu trên mặt nước, đẹp không sao tả xiết. Tiếng cười khúc khích của các cô gái trong trẻo vui tai, thu hút từng nhóm công tử si tình dừng chân ngắm nhìn.

Những gã đàn ông rảnh rỗi cũng tụ tập ba năm người, cùng nhau uống rượu ngắm đèn vui chơi.

Trên sông thỉnh thoảng có thuyền hoa đi qua, nhà giàu thuê ca kỹ, tiếng đàn sáo vang dội khắp dòng suối.

Chủ tớ ba người Quý gia đứng bên cạnh một cây liễu lớn ven sông đã được một nén nhang. Quý Anh Anh nhìn vô số cặp nam nữ đi ngang qua, tức giận bẻ một cành liễu quất vào tay, nói nhỏ: “Chờ thêm một nén nhang nữa, không đến thì đừng đến nữa!”

Tuy nói vậy, nhưng thêm một nén nhang nữa trôi qua, vẫn không thấy Triệu Tu Duyên đến chỗ hẹn. Quý Anh Anh vẫn không nỡ rời đi.

Tương Nhi và Lăng Nhi còn nhỏ tuổi, nhìn các tỳ nữ của những tiểu nương tử khác được phép mua đèn hoa thả với vẻ mặt ghen tị. Quý Anh Anh không lên tiếng, hai người chỉ có thể tủi thân đứng yên như khúc gỗ.

Đột nhiên, Quý Anh Anh dậm chân: “Hai người đi mua ba cái đèn hoa. Nhớ mua đèn hoa sen của tiệm Lão Lưu.”

Hai tỳ nữ lập tức reo lên vui mừng. Tương Nhi cậy vào việc Quý Anh Anh ngày thường đối xử tốt với mình, mạnh dạn nói: “Tiểu thư có muốn uống bát nước mơ chua không? Nô tỳ mua luôn một thể.”

Nghe thấy ba chữ “nước mơ chua”, Quý Anh Anh nuốt nước miếng ừng ực. Từ nhà đi đến đầu cầu, nàng thực sự rất khát nước, liền hào phóng nói: “Mua ba bát, hai người cũng uống một bát.”

Tương Nhi và Lăng Nhi vui vẻ, hành lễ với Quý Anh Anh, nắm tay nhau rời đi.

Nhìn hai người họ vui vẻ như vậy, Quý Anh Anh không khỏi lẩm bẩm: “Nếu không đến nữa, ta cũng sẽ đi chơi vui vẻ.” Nàng quay người lại, vừa vặn thấy một chiếc đèn hoa trôi dạt vào bờ, bị đá chặn lại, dừng lại.

Đèn hoa trôi càng xa, ước nguyện càng linh nghiệm. Quý Anh Anh mềm lòng, vén váy đi đến bờ suối, cẩn thận dùng cành liễu đẩy đèn hoa ra. Nhìn chiếc đèn trôi vào dòng sông đèn, nàng không khỏi ngẩn người. Năm ngoái, nàng và Triệu Tu Duyên đã thả đèn hoa ở đây. Triệu Tu Duyên mua một chiếc đèn sen tịnh đế. Hắn khẽ ước nguyện, cố tình để nàng nghe thấy. Hắn nói hoa sen tịnh đế, hẹn ước năm sau.

Nhưng ca ca lại vẽ những nam tử đó, để nàng chọn chồng. Nếu không phải Triệu gia không có ý, ca ca chắc chắn sẽ không làm như vậy.

Hôm nay lúc ra khỏi cửa, vẻ mặt của ca ca kỳ lạ không nói nên lời, giống như đang chờ xem kịch vậy.

Chẳng lẽ hôm nay Triệu Tu Duyên lại không đến?

Chương Trước Hết Chương

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)