Thục Cẩm Nhân Gia

Chương 17: Ứng cử viên

Chương Trước Chương Tiếp

Ồ, cưới Quý Anh Anh làm thiếp bà ta không hề phản đối. Triệu Thân thị nghĩ đến đây, tâm trạng lập tức bình tĩnh lại.

Triệu Tu Duyên không biết chỉ trong một bữa sáng, tâm tư của cha mẹ đã quanh co khúc khuỷu. Hắn hớn hở đón ánh bình minh đi đến Quý gia ở đầu phố đối diện.

Cổng chính Quý gia mở ở phía hẻm bên cạnh. Phía trước mặt tiền là hai gian mặt bằng được truyền lại từ đời tổ tiên. Treo tấm biển “Xưởng Nhuộm Tơ Lụa Quý Gia“. Khi Quý Diệu Đình không vào xưởng nhuộm, thì đều ở trên cửa hàng. Lúc Triệu Tu Duyên đến, cửa hàng vừa mới mở, Quý Diệu Đình cũng vừa ăn sáng xong, đang ngồi uống trà trong một gian nhỏ bên cạnh đại sảnh.

Thái độ của Quý Anh Anh quyết định thái độ của Quý Diệu Đình. Nhìn thấy Triệu Tu Duyên bước đi hùng hổ, Quý Diệu Đình cười tủm tỉm mời hắn ngồi.

Triệu Tu Duyên dùng chiêu mà Quý Diệu Đình đã dùng: “Nghe nói đại lang tìm ta vẽ vài bức tranh mẫu?”

“Sợ làm lỡ thời gian của nhị lang, tranh mẫu đã có rồi. Làm phiền ngươi còn đích thân đến một chuyến, thật sự ngại quá.”

Ờ...

“Đấu Cẩm sắp đến, nhị lang đừng phân tâm vì những chuyện vụn vặt nữa. Ta đang chờ đến chúc mừng ngươi.”

Quý Diệu Đình vừa cảm ơn vừa khuyên nhủ. Triệu Tu Duyên không còn lý do gì để ở lại nữa. Nhưng da mặt hắn đủ dày. Hắn thở dài nói: “Không giấu gì đại lang, ta chính là vì chuyện Đấu Cẩm, muốn mời nhị nương giúp ta nghiên cứu một chút.”

Việc đấu cẩm dệt gấm vẽ tranh của Triệu gia ngươi, liên quan gì đến muội muội ta? Quý Diệu Đình không muốn đội cái mũ này: “Nhị lang nói quá rồi. Muội muội nhà ta không hiểu dệt gấm. Cho dù có hiểu, cũng không dám tùy tiện đưa ra ý kiến đúng không? Nhị lang vẫn nên về đi.”

Quả nhiên, Triệu Tu Duyên không bị đuổi đi, ngược lại đứng dậy tươi cười chắp tay thi lễ với Quý Diệu Đình: “Đã nhiều ngày không gặp Anh Anh, rất nhớ nàng, mong đại ca thành toàn!”

Được rồi, cũng không còn giả vờ gọi Quý nhị nương nữa, còn đổi giọng gọi đại ca. Hắn ta còn lớn hơn mình một tuổi đấy. Quý Diệu Đình biết ngay Triệu Tu Duyên không dễ đuổi đi như vậy. Triệu Tu Duyên trong mắt hắn chính là một con nhím. Nhìn thì ngửa bụng mềm mại ra, đưa tay sờ một cái đảm bảo toàn gai. Chẳng trách Anh Anh bị hắn nắm trong tay như nắm bột.

Quý Diệu Đình bĩu môi về phía hậu viện: “Đang bị phạt thêu kinh trong sân. Lần này mẫu thân ta thật sự nghiêm khắc rồi.”

“Lại bị cấm túc nữa rồi!” Triệu Tu Duyên nghe Quý Diệu Đình nói vậy, không nhịn được muốn cười.

Quý Anh Anh từ nhỏ đến lớn gây họa không ngừng. Ba ngày hai bữa không bị nhốt vào từ đường sám hối thì cũng bị cấm túc. Mỗi lần gặp Triệu Tu Duyên sau đó đều than thở. Hắn đã quen rồi.

“Quý phường chủ khi nào ra ngoài? Ta đứng ngoài cửa nói chuyện với bà ấy một chút cũng được.”

Quý Diệu Đình nhìn vẻ mặt tự nhiên như ruồi của Triệu Tu Duyên liền cảm thấy không thoải mái. Trước đây, mọi người đều là trẻ con. Cùng nhau đến Hoán Hoa Khê mò cua bắt cá nô đùa rất bình thường. Tuổi tác dần lớn lên, ngươi và muội muội ta thân thiết, ta là ca ca cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng mẫu thân ngươi đã bày tỏ thái độ, sẽ không cầu hôn Anh Anh cho ngươi. Để ngươi và muội muội ta thân thiết như vậy, cuối cùng người chịu thiệt vẫn là Anh Anh.

“Nam nữ thụ thụ bất thân, không tiện lắm.”

“Cái gì?”

Triệu Tu Duyên tưởng mình nghe nhầm.

Thật ra, Triệu Tu Duyên quả thực rất ưu tú. Vừa đẹp trai nho nhã, gia thế lại tốt, tính tình cũng không tệ. Đáng tiếc, dù tốt đến đâu cũng sẽ là phu quân của người khác, sẽ không là muội phu của ta. Quý Diệu Đình chậm rãi nói: “Mẫu thân ta muốn định thân cho Anh Anh rồi. Gặp riêng như vậy, không tiện.”

Triệu Tu Duyên bỗng đứng phắt dậy, giọng nói hơi run: “Huynh nói gì? Anh Anh muốn định thân? Với ai?!”

“Ngươi la hét cái gì?” Quý Diệu Đình giật mình, vội vàng kéo hắn lại, cũng có chút tức giận, “Triệu gia không đến cửa cầu hôn, chẳng lẽ còn không cho muội muội ta lấy chồng sao?”

“Ai nói ta không cưới nàng?!” Trong đầu Triệu Tu Duyên đột nhiên hiện lên hình ảnh cách một con phố nhìn nhau với Quý Anh Anh, tim đập thình thịch. Chỉ nghĩ đến việc nàng sẽ gả cho người khác, sau này hắn chỉ có thể nhìn nàng từ xa như vậy. Có lẽ hắn sẽ vĩnh viễn không gặp lại nàng nữa... Trong lòng hắn dâng lên một cỗ chua xót, khó chịu khiến hắn nắm chặt tay. Triệu Tu Duyên nói chắc nịch: “Ta cưới nàng. Đại lang, mẫu thân đã hứa với ta, sau ngày mùng chín tháng mười, sau cuộc thi Đấu Cẩm, sẽ đến Quý gia cầu hôn.”

Quý Diệu Đình cũng thu lại vẻ mặt hòa nhã, thản nhiên nhìn Triệu Tu Duyên: “Vậy sao?”

Sự xa cách mà hắn thể hiện khiến Triệu Tu Duyên căng thẳng mặt mày.

“Anh Anh đã nói, nếu ngươi không thể cưới nàng, nàng cũng không trách ngươi. Ai bảo hai nhà chúng ta không môn đăng hộ đối. Tết Trung thu, nàng đã đợi ngươi ở cầu Tống Tiên. Chỉ cần nghe ngươi nói với nàng một tiếng, nàng tuyệt đối sẽ không dây dưa với ngươi.”

Nguyên nhân không phải ở Quý gia, mà là ở Triệu gia.

Triệu Tu Duyên im lặng, đứng dậy, chắp tay thi lễ. Xoay người rời đi.

Quý Diệu Đình đảo mắt. Hắn rất tự tin, trong tay còn đang nắm giữ bảy tám ứng cử viên kết hôn phù hợp tuổi tác.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)