Thuật Đọc Tâm: Mang Theo Phòng Trọ Xuyên Không Khiến Cả Làng Thèm Khóc

Chương 8:

Chương Trước Chương Tiếp

“Lúc đầu Trần Thu Cúc còn chối bay chối biến, bị ta chửi cho một trận, ả chẳng dám hé răng! Cuối cùng phải bồi thường nhà ta ba mươi quả trứng gà, thêm nửa lạng bạc, chuyện này mới coi như xong. Bằng không, dù có cáo lên quan phủ ta cũng phải đòi lại công bằng!”

Nghĩ đến trứng gà và bạc, khóe miệng Trương Kim Lan không kìm được mà nhếch lên.

Nhà đã đến lúc không có gì để nấu.

Đến nỗi cháu gái rơi xuống sông cũng chẳng có tiền mời thầy lang.

Càng chẳng có gì để bồi bổ.

Trứng gà và bạc đến thật đúng lúc. Nếu không sợ ép quá, bị tộc trưởng trả đũa, bà ít nhất cũng phải vòi được năm lạng bạc mới chịu dừng.

Tộc trưởng trọng thể diện.

Tối qua lúc làm ầm lên, cửa lớn nhà ông ta đóng im ỉm.

Trong làng dĩ nhiên nhiều người không biết chuyện.

Vì thế bà mới ra đây từ sáng sớm, kể lại cho dân làng nghe chút chuyện phiếm dưới gốc cây này.

Chỉ bồi thường trứng và bạc thì đã đủ đâu.

Bà muốn con bé Giang Tam Nữu kia mang tiếng xấu muôn đời ở làng Giang Gia!

Dám hại cháu gái bà.

Bà sẽ khiến Giang Tam Nữu dùng cả đời để trả giá!

Khóe miệng Trương Kim Lan thoáng nụ cười đắc ý.

Bà tiếp tục lớn tiếng kể lại chuyện xấu của Giang Tam Nữu. Hai khắc sau, dưới gốc cây đã đông nghẹt người, gồm cả mấy bà “nhiều chuyện” có tiếng trong làng.

Đạt được mục đích, Trương Kim Lan mới hả giận mà chuyển sang chuyện khác.

“Năm ngoái cả thảy chỉ có một trận mưa, ruộng đồng khô hạn lắm. Nếu không nhờ có con sông trong làng, e là lúa đã chết khô hết rồi.”

Nói xong, Trương Kim Lan ngẩng đầu nhìn trời.

Chưa đến giữa trưa.

Mặt trời đã chói chang thế này.

Nếu đến mùa hè, lúa làm sao chịu nổi?

“Đúng vậy, năm nay lạnh khác thường. Mấy hôm trước ta lên chợ mua lương thực, nghe người ta nói phủ Dĩnh Nam trước năm mới bị tuyết lớn, chết không ít người.”

“Phủ Dĩnh Nam vốn ở phía bắc, mùa đông có tuyết cũng là chuyện thường. Nhưng phía nam chúng ta năm nay cũng lạnh bất thường.”

“Hy vọng mùa xuân mưa nhiều chút. Nhìn xem, nước sông giờ chỉ đến ngang thắt lưng ta, thế này thì làm sao nổi, ôi.”

“Đúng thế, nếu không phải vậy, Phúc Bảo rơi xuống sông sao cứu lên được? Nước cạn lắm đấy.”

Giang Phúc Bảo lặng lẽ lắng nghe, không nói lời nào.

Ký ức của nguyên chủ chỉ có vỏn vẹn một năm ngắn ngủi.

Dù sao nàng cũng mới ba tuổi, những chuyện trước hai tuổi cơ bản đã quên sạch.

Ngoài những người quen thuộc trong làng Giang Gia, nàng hầu như chẳng biết gì.

Cũng chẳng hiểu gì.

Qua câu chuyện của những người này, Giang Phúc Bảo đã nắm được đại khái tình hình.

Thế giới này là giả tưởng, không thuộc về bất kỳ triều đại nào.

Nơi nàng đang ở thuộc Thiên Linh Quốc, vị hoàng đế đương triều đã tại vị hai mươi ba năm.

Thiên Linh Quốc ngoài kinh thành còn có mười một tỉnh.

Làng Giang Gia thuộc phủ Nhữ Lăng, tỉnh Uế Thục.

Tỉnh Uế Thục chỉ có hai phủ, một nam một bắc, phong tục khác biệt rõ rệt.

Phía nam ăn cơm, phía bắc ăn mì, cây trồng cũng chẳng giống nhau. Phủ Nhữ Lăng chủ yếu trồng lúa, còn phủ Dĩnh Nam trồng lúa mì.

Phủ Nhữ Lăng có năm huyện.

Huyện Kỳ Khê xếp thứ năm, là nơi nghèo nhất.

Dưới huyện Kỳ Khê lại có ba trấn.

Trấn chính là Trường An, nơi đặt huyện nha, cũng là trấn phồn hoa nhất.

Còn hai trấn kia nghèo xơ xác như nhau, dù vậy trấn Liên Sơn vẫn lớn hơn trấn Bách Thủy một chút.

Làng Giang Gia nằm ở trấn Liên Sơn.

Trấn này hình tròn như quả cầu, trung tâm là khu đô thị, xung quanh được mười ngôi làng bao bọc.

Lấy họ đông nhất trong làng đặt tên, sắp xếp theo thứ tự giàu nghèo.

Giàu nhất là làng Trương Gia.

Nghèo nhất chính là làng Giang Gia.

Biết được ngôi làng mình ở là nơi nghèo nhất cả tỉnh, Giang Phúc Bảo tức đến bật cười.

Người ta xuyên không chẳng phải làm công chúa thì cũng là vương phi, tệ lắm cũng được làm thiên kim tiểu thư.

Còn nàng thì sao?

Không xuyên thì thôi, đã xuyên lại xuyên đến chỗ nghèo kiết xác.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)