Chuyện gì đang xảy ra?
Nàng lại xuyên về rồi sao?
Không đúng!
Ngoài cửa sổ mịt mù sương trắng, không nhìn thấy gì cả, như có một bức tường vô hình ngăn cách căn phòng trọ của nàng với thế giới bên ngoài.
Giống như đang ở trong một không gian song song.
Nhưng đồ đạc trong phòng lại giống hệt trước khi nàng chết.
Chẳng lẽ, đây là không gian?
Giang Phúc Bảo mạnh dạn phán đoán.
Như muốn kiểm chứng suy nghĩ, nàng nói với không khí: “Ra khỏi không gian —”
Chỉ trong tích tắc.
Nàng lại trở về chiếc giường gỗ.
Bên cạnh, đại ca thì nói mớ, nhị ca thì gãi mông vì ngứa.
Đồng tử Giang Phúc Bảo co rút lại.
Trời đất quỷ thần ơi.
Thật sự có không gian sao!!
[Trời cao, ngài đúng là có nghĩa khí! Ha ha ha.]
Giang Phúc Bảo cười đến méo cả miệng.
Nàng quay lại không gian lần nữa.
Chỉ thấy chiếc điện thoại cạnh gối đã đầy pin.
Thời gian hiển thị là một giờ sáng.
Căn phòng trọ này lại có điện!
Chỉ là không có mạng mà thôi.
Căn nhà này là nơi nàng từng thuê với giá tám trăm đồng, thuộc loại nhà cũ kỹ tồi tàn.
Gồm một phòng ngủ, một phòng khách, một nhà vệ sinh.
Tuy nhỏ như chim sẻ nhưng đầy đủ tiện nghi.
Đồ điện gia dụng cơ bản đều có.
Sau khi dọn vào, Giang Phúc Bảo đã sắm thêm nhiều thứ. Nàng mở tủ lạnh, bên trong đầy ắp: nước ngọt, nước trái cây, sữa tươi, cùng đủ loại rau củ quả tươi ngon. Ngăn kéo còn có hơn một trăm quả trứng gà và ba mươi quả trứng cút được tặng kèm khi mua trứng.
Ngăn đá cũng chật kín thịt và đồ ăn nhanh.
Giang Phúc Bảo thích tích trữ đồ.
Thói quen này giờ đây đã cứu nàng.
Không chỉ tủ lạnh.
Tủ bếp còn có hai bao gạo và bột mì, mỗi bao nặng năm mươi cân.
Giang Phúc Bảo thích tự nấu ăn vào ngày nghỉ.
Thậm chí còn có gạo nếp, gạo lứt, đậu xanh, đậu nành, mỗi loại mười lăm cân.
Gia vị thì đầy đủ không thiếu thứ gì.
Dù sao vừa qua lễ 11/11, khắp nơi đều có khuyến mãi.
Nàng đã mua không ít đồ.
Dưới bồn rửa tay trong nhà vệ sinh, chất đầy băng vệ sinh và giấy vệ sinh, đủ dùng hai ba năm.
Dù có ký ức của nguyên chủ, nhưng thời cổ đại không có gương.
Giang Phúc Bảo vẫn chưa biết mình trông ra sao.
Nàng kéo một chiếc ghế, trèo lên.
Chỉ thấy trong gương hiện ra một bé gái khoảng ba tuổi, mặt tròn trịa, mắt to tròn, miệng nhỏ xinh.
Tóc đen mượt mà.
Không giống người nhà họ Giang đa phần gầy gò, má hóp.
Thân hình nguyên chủ liếc qua là biết chưa từng phải chịu đói.
Quả nhiên là bảo bối được cưng chiều.
Là một đứa trẻ mồ côi, nàng chưa từng được nếm trải cảm giác được yêu thương.
Lúc này, Giang Phúc Bảo hơi hiểu ra, vì sao trời cao lại để nàng xuyên đến đây.
Ngẩn ngơ một lúc, nàng mang ghế về phòng khách.
Nhưng ánh mắt lại bị món đồ bốc hơi nóng trên bàn thu hút.
Đây chẳng phải món ăn ngoài nàng gọi trước khi chết sao?
Chưa kịp ăn thì đã xuyên không.
Sao giờ vẫn còn nóng hổi?
Nàng đã ngủ một giấc rồi mà.
Chẳng lẽ không gian còn có thể giữ tươi?
Đang thắc mắc, nàng phát hiện bên cạnh món ăn có thêm một tờ giấy.
Cầm lên xem.
Hóa ra là hướng dẫn sử dụng không gian.
[Mọi vật phẩm trong không gian này đều dừng lại ở khoảnh khắc trước khi xuyên không, không hỏng hóc, không hết hạn, và có chức năng tự động bổ sung. Tuy nhiên, mỗi ngày chỉ bổ sung một lần, vào sáu giờ sáng. Khi vào không gian, thời gian bên ngoài không trôi. Không gian này có thể chứa vật sống, nhưng vật phẩm đặt vào sau này sẽ không được bổ sung.]
Viết khá chi tiết.
Giang Phúc Bảo xem xong, vừa đặt tờ giấy xuống, nó lập tức tự bốc cháy.
Chưa đến ba giây, ngay cả tro tàn cũng biến mất.
Như thể hoàn thành nhiệm vụ rồi rời đi.
Giang Phúc Bảo không nghĩ nhiều, nàng nằm lên chiếc giường nhỏ của mình.
Dưới thân là tấm nệm cũ mua trên mạng, mềm mại, khác hẳn chiếc giường gỗ cứng ngắc của nguyên chủ.
Thoải mái một lúc, nàng mới lưu luyến rời khỏi không gian.
Trên giường gỗ, hai huynh đệ vẫn ngủ say. Giang Phúc Bảo lặng lẽ xuống giường.