Là người tâm cơ nặng nhất cả nhà, Giang Thủ Gia vừa mở miệng đã nắm trúng điểm yếu của Giang Quảng Nghĩa.
Chỉ thấy trán Giang Quảng Nghĩa đổ đầy mồ hôi lạnh.
Nỗi sợ hãi trong mắt căn bản không che giấu được.
“Thủ Gia lão ca à, ông bớt giận, đều là chuyện trẻ con nô đùa, đâu thể coi là thật chứ. Làm ầm lên công đường trông ra thể thống gì. Chúng ta là cùng một tông tộc, ngược lên hai đời, chúng ta vẫn là bà con họ hàng máu mủ ruột rà đấy!”
“Chuyện hôm nay, ta xin lỗi ông, coi như nể mặt ta thêm lần nữa. Tam Nữu đứa trẻ này, ta nhất định sẽ dạy dỗ cẩn thận, đảm bảo sau này nó không dám bắt nạt Phúc Bảo nữa. Nếu có ngày đó, Tam Nữu sống chết mặc ông xử trí, ông thấy thế nào?”
Giang Quảng Nghĩa biết.
Nếu không cho nhà họ Giang một lời giải thích.
Chuyện này e là không qua được.
Chỉ thấy ông ta hung hăng lườm Giang Tam Nữu một cái.
“Bốp bốp...” Lao lên tát cho nàng ta hai cái.
Hai bên má đều bị đánh đối xứng.
Sưng vù như quả bóng.
Gò má gầy gò của Giang Tam Nữu lập tức mập lên.
Còn nhanh hơn ăn cám heo.
“Cút về nhà cho lão tử! Quỳ trong sân, ba ngày không được ăn cơm không được ngủ, dám đứng dậy một cái, trực tiếp dùng gia pháp!”
Giang Tam Nữu dù sao cũng là đứa trẻ.
Liên tiếp bị kinh sợ, nàng ta đã run lẩy bẩy, khóc cũng không dám khóc lớn.
“Còn không mau cút!”
Lại một tiếng gầm giận dữ.
Giang Tam Nữu nhanh chóng chạy về phía nhà mình.
Nàng ta ướt sũng, nhưng không ai quan tâm.
“Thủ Gia lão ca, cách xử trí này, có hài lòng không?” Giang Quảng Nghĩa cười làm lành, nói.
“Tộc trưởng xử sự xưa nay công bằng. Được rồi, tất cả về gieo hạt đi, lãng phí bao nhiêu thời gian rồi. Bà nó à, bà mang Phúc Bảo về nhà đi, con bé chắc sợ hãi rồi. Việc đồng áng có chúng ta là được rồi, bà ở nhà trông nom Phúc Bảo cho tốt.”
Giang Thủ Gia biết.
Gây chuyện thêm nữa là không biết điều rồi.
Lời ông vừa dứt, chuyện hoang đường này cũng kết thúc tại đây.
Giang Phúc Bảo được A Nãi bế về nhà.
Nhìn thấy Giang Tam Nữu thảm như vậy, nàng không hề hối hận.
Người đáng thương ắt có chỗ đáng hận.
Cho dù Giang Tam Nữu có bao nhiêu khổ tâm, thì liên quan gì đến nguyên chủ?
Nguyên chủ có lỗi gì? Nàng phát lòng tốt cho Giang Tam Nữu một nửa cái bánh màn thầu, mà vì thế bị hại, chết sớm như vậy.
Nguyên chủ biết đi đâu mà nói lý lẽ?
Huống hồ Giang Tam Nữu bảy tuổi đã dám giết người, lớn lên còn thế nào nữa?
Có bản lĩnh thì đi hại chính mẹ ruột của mình đi.
Bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh, có khác gì mẹ nàng ta!
Dựa vào đâu mà hại nguyên chủ!
Nguyên chủ là thật sự bị nàng ta hại chết rồi.
Cũng không biết linh hồn của nguyên chủ đã đầu thai chưa, trên đường đến Hoàng Tuyền có sợ hãi không.
Một cô bé lương thiện như vậy, chết thảm thương như thế, mới ba tuổi, một mình cô đơn đi lên cầu Nại Hà.
[Phúc Bảo, đừng sợ, đi về phía trước, kiếp sau ngươi vẫn sẽ gặp lại người nhà của mình. Ta sẽ thay ngươi, sống thật tốt. Từ nay về sau, ta chính là ngươi, người nhà của ngươi cũng là người nhà của ta. Ta sẽ để họ ăn no mặc ấm, không còn đói khát nữa, yên nghỉ đi.]
Giang Phúc Bảo có chút buồn bã, nàng thầm lặng nói với nguyên chủ trong lòng.
Cũng không biết là ảo giác hay gì.
Linh hồn nàng, bỗng nhiên nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Vào giây phút này.
Nàng và Giang Phúc Bảo của thôn Giang gia đã hòa làm một.
Khi đó, khóe mắt nàng lăn dài một giọt nước mắt.
Nước mắt thấm vào vạt áo trên vai A Nãi.
Cả hai đều không hề hay biết.
Mặt trời lặn sau núi.
Trời đã nhá nhem tối, người nhà họ Giang mới vội vã từ ngoài đồng trở về.
Ai nấy mặt mày đều lộ vẻ mệt mỏi.
Vì buổi chiều bị chậm trễ hồi lâu, nên hạt giống vẫn chưa gieo xong, ngày mai còn phải dậy sớm làm tiếp.