Thuật Đọc Tâm: Mang Theo Phòng Trọ Xuyên Không Khiến Cả Làng Thèm Khóc

Chương 39:

Chương Trước Chương Tiếp

Hơn nữa làm thuê đều bao một bữa cơm trưa, không làm việc bọn họ đến cơm trưa cũng không có mà ăn.

Đành phải về nhà trước.

Giang Phúc Bảo nghe những lời này.

Có chút thương hại Giang Đại Hòa, đây là gặp phải quyển vương* thời cổ đại rồi!

*Quyển vương ám chỉ những người quá cố gắng, tạo ra một môi trường cạnh tranh độc hại và căng thẳng.

“Cái gì? Ngủ luôn ở đó? Mấy người này vì kiếm tiền, đến mạng cũng không cần nữa! Tuy nói đầu xuân, trời không lạnh như trước nữa, nhưng ban đêm vẫn còn lạnh lắm, ngủ ngoài đường một đêm, dù không bị cảm lạnh, hơi lạnh dưới đất cũng ngấm vào người rồi, sớm muộn gì cũng sinh bệnh, không chừng còn ảnh hưởng đến tuổi thọ, đúng là cần tiền không cần mạng mà!”

Lông mày Trương Kim Lan nhướng cao, tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc.

“Mẹ, con lên núi chặt ít củi về, củi trong nhà không còn nhiều nữa.”

Giang Đại Hòa đeo cái gùi tre, bên trong có một con dao chặt củi, vẻ mặt ông ấy có chút ủ rũ, miệng cũng không cười.

Dường như không muốn bàn luận về chủ đề này, nhấc chân, chuẩn bị rời đi.

“Chặt củi gì, vào nhà trước đã.” Trương Kim Lan kéo ông ấy lại.

Định bụng nói trong gùi có trứng gà.

Nhưng bà sợ bị người trong thôn nghe lén.

Dù sao tai vách mạch rừng, trứng gà lại đến không quang minh chính đại.

Nếu bị nhà giấu trứng tìm đến cửa, mất công toi thì thôi, mặt mũi cũng mất hết.

Vậy thì lỗ to rồi!

Kéo con trai về nhà, đợi cháu gái và các con dâu vào cửa, bà mới đóng cổng lại.

“Két——”

Cửa gỗ lâu năm, dù bà động tác có cẩn thận thế nào, vẫn phát ra tiếng động.

Trương Kim Lan tiện tay cài then cửa.

“Sao vậy, mẹ?” Giang Đại Hòa mặt đầy nghi hoặc nhìn mẹ ruột.

Căng thẳng như vậy, chẳng lẽ nhặt được bảo bối trên núi?

“Con xem, đây là cái gì.” Chu Nghênh Thu đặt gùi xuống, lấy cành cây khô trên bề mặt ra, lại vạch lớp hoàng hoa hao.

Bên trong lộ ra từng quả trứng gà.

Trương Kim Lan chỉ vào cái gùi, nhìn con trai cả.

“Mẹ, chỗ trứng gà này ở đâu ra vậy?”

Giang Đại Hòa ngây người.

Trên núi dù có bảo bối, cũng không nhặt được trứng gà chứ.

Trứng gà này quả nào quả nấy to đùng.

Nhìn là biết gà nhà đẻ.

Chẳng lẽ, mẹ đi trộm nhà người khác về?

Liên tưởng đến vẻ mặt lén lút vừa rồi của mẹ ruột.

Lòng ông ấy ‘thịch’ một tiếng.

“Mẹ, mẹ trộm trứng gà không bị ai nhìn thấy chứ?”

Lời này nói ra, khiến Trương Kim Lan tức đến bật cười.

“Mẹ của ngươi, trong lòng ngươi, lại thiếu đức như vậy à? Ta đang yên đang lành, trộm trứng gà nhà người ta làm gì? Đây là chúng ta nhặt được trên núi! Ngươi cái đồ bất hiếu, lão nương đánh chết ngươi!”

Bà giơ tay lên.

Phát cho Giang Đại Hòa hai cái.

“Ái da, mẹ, con lớn từng này rồi, mẹ đánh mông con làm gì, để cháu nội mẹ nhìn thấy, mặt mũi con biết để đâu.”

Tai Giang Đại Hòa tức khắc đỏ bừng.

Ông ấy vội nhìn trái nhìn phải.

May mà hai đứa con trai và các đệ đệ đều về phòng ngủ bù rồi.

“Đứa nào cho phép ngươi đặt điều về lão nương hả? Tổng cộng hai trăm ba mươi chín quả trứng gà, ngày mai ngươi mang hai trăm quả ra trấn bán đi, số còn lại để dành cho bọn nhỏ bồi bổ thân thể.”

Trương Kim Lan chẳng thèm để ý con trai cả có xấu hổ hay không.

Con trai do một tay bà nuôi lớn.

Bộ dạng nào mà chưa từng thấy qua.

Sau khi dặn dò con trai cả cách xử lý trứng gà, bà liền dẫn các con dâu đi chuẩn bị bữa trưa.

“Phúc Bảo, con nói cho Đại bá biết, trứng gà thật sự là nhặt trong núi à?” Giang Đại Hòa không dám hỏi lại mẫu thân nữa.

Ông ấy bế Giang Phúc Bảo lên, dò hỏi tin tức.

“Đúng vậy ạ, Đại bá, trứng gà là nhặt trong núi đó. A Nãi và các đại nương nói là của người khác giấu ở đấy. Đại bá yên tâm, không ai trông thấy đâu, chúng ta còn để lại một quả trứng ở đó mà.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)