Thuật Đọc Tâm: Mang Theo Phòng Trọ Xuyên Không Khiến Cả Làng Thèm Khóc

Chương 30: Đổi thịt

Chương Trước Chương Tiếp

Rất nhanh.

Mặt trời lặn rồi.

Giang Đại Hòa mang theo các đệ đệ và con trai chạy về.

Bởi vì Giang Gia thôn không có thôn dân nào nuôi bò.

Cho nên trong thôn không có xe bò để đi.

Muốn đến trấn trên, chỉ có thể đi bộ, nếu muốn đến nơi xa hơn, còn phải đi bộ đến trấn rồi mới thuê xe bò.

Phiền phức vô cùng.

“Ủa, cha bọn nhỏ, đây là sao vậy? Trên đường về nhặt được bạc hả? Coi kìa, miệng cười muốn méo luôn rồi.”

Tôn Bình Mai đang dựa vào cửa phòng bếp, thấy người nào người nấy mặt mày hớn hở.

Tò mò trêu ghẹo.

“Cũng gần vậy.” Giang Nhị Dũng cố tình úp mở.

“Gì? Thật sự nhặt được bạc hả? Bao nhiêu? Nhặt ở đâu?” Mắt Tôn Bình Mai tức khắc trợn lớn, bà ấy lao vọt tới cửa, níu lấy tay áo Giang Nhị Dũng vội vàng hỏi, dáng vẻ kích động không thôi.

“Nàng còn tin thật à? Nàng nói xem đầu óc nàng sao thế, ta thật sợ hai đứa con trai chúng ta đều giống nàng, đến lúc đó ngu đến mức vợ cũng không cưới nổi, vậy thì toi đời rồi.” Giang Nhị Dũng có chút bất đắc dĩ.

Nói dễ nghe thì vợ nhà ông ấy gọi là ngây thơ trong sáng.

Nói khó nghe thì chính là vừa ngu vừa tham ăn.

Nhưng vợ ông ấy vẫn có nhiều ưu điểm, hiếu thuận với cha mẹ chồng, làm việc siêng năng, người lại lương thiện.

Hai cái bù trừ, cũng coi như hòa.

“Là trứng bồ câu Phúc Bảo nhặt được, bán được giá khá cao, trứng bồ câu này rất đáng tiền, còn cao hơn giá Xuân Hà thẩm nhà bên cạnh nói, tổng cộng tám quả, bán được những bốn trăm văn!”

Giang Nhị Dũng không dám nói đùa nữa.

Sợ vợ mình tưởng thật.

“Cái gì? Bốn trăm văn? Mẹ, mẹ nghe thấy không, bốn trăm văn đó!! Trứng chim nhỏ như vậy mà một quả bán được năm mươi văn, trứng gà mới có hai văn một quả! Đầu óc đám địa chủ phú hộ này có phải hỏng rồi không? Hay là bạc nhiều không có chỗ tiêu, bỏ bốn trăm văn mua tám quả trứng chim, nếu đây là con trai ta, ta đánh cho nó đít nở hoa, có tiền cũng không phải phá như vậy chứ.”

Miệng Tôn Bình Mai kinh ngạc há to.

Có thể nhét vừa quả trứng gà.

“Mẹ, liên quan gì tới con, đánh con làm gì.” Giang Đồng Hỏa đang bổ củi ở bên cạnh có chút cạn lời.

Hắn ta đang yên đang lành bị mắng một trận.

“Ngươi đứa nhỏ này, mẹ là giả sử thôi, sao mà ngươi ngu thế, chắc chắn là giống cha ngươi rồi.”

Lời Tôn Bình Mai vừa dứt.

Hai cha con liền nhìn nhau, Giang Nhị Dũng và Giang Đồng Hỏa cùng thở dài một hơi.

“Đại Hòa, lời của nhị đệ con là thật sao?” Trương Kim Lan đang ngồi nghỉ trong nhà chính cũng bước ra, ở nhà này, bà chỉ tin lời của con trai cả thật thà bổn phận.

Dù sao con thứ và con út ngày thường dẻo mép trơn lưỡi, luôn thích đùa giỡn, là tái phạm nhiều lần, bà không tin nổi.

“Nhị đệ nói thật ạ, tám quả trứng bồ câu bán được bốn trăm văn, nghe nói đây là trứng bồ câu rừng, hiếm thấy, lại còn đại bổ, không ít nhà phú hộ đều thích ăn, con còn chưa kịp báo giá đã bị một vị quản sự bao hết rồi. À đúng rồi, mẹ, giá thịt cũng tăng, 40 văn một cân, con mua một cân về, còn dư ba trăm sáu mươi văn, cộng thêm ba mươi văn bọn con khuân vác bao lương thực, tổng cộng ba trăm chín mươi văn, mẹ mẹ đếm xem.”

Là lão đại.

Tiền bạc lần nào cũng do ông ấy giữ.

Giang Đại Hòa cởi túi tiền bên hông xuống, đưa cho mẹ ruột.

Trương Kim Lan vội vàng nhận lấy, bà nhấc thử, túi tiền nặng trịch.

“Mẹ không đếm nữa, con làm việc trước nay luôn chắc chắn, vào nhà nghỉ ngơi đi, mẹ đi xào rau.”

“Cha, cha, cho con xem cái gùi đi ạ.” Giang Phúc Bảo nhân lúc A nãi và đại bá đang nói chuyện.

Nàng níu áo cha mình, làm nũng đòi xem gùi.

Giang Tứ Ngân, kẻ cuồng con gái, lập tức đặt gùi xuống.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)