Mỗi bát canh gà đều có thịt gà, không nhiều, chỉ một miếng.
Chỉ có bát của Giang Phúc Bảo là cái đùi gà nguyên vẹn.
“Được rồi, bắt đầu ăn đi, trong nồi còn một nửa, để dành tối cho Đại Hòa bọn nó ăn.”
Trương Kim Lan lên tiếng.
Mọi người bắt đầu ăn.
“Xì xụp xì xụp——”
“Chép chép chép——”
“Nhóp nhép nhóp nhép——”
Trong nhà chính, hiếm khi không có ai nói chuyện.
Tiếng ăn cơm, tiếng húp canh, tiếng nhai trộn lẫn vào nhau.
Mọi người đều đang chuyên tâm thưởng thức món ngon.
Cắn một miếng bánh hoàng hoa hao mềm mại, rồi húp một ngụm canh gà, ngon đến nhíu cả mày.
Canh gà được hầm lửa nhỏ một canh giờ rưỡi.
Giang Phúc Bảo cầm cái đùi gà, cắn một miếng.
Tuy hơi dai, nhưng thịt thơm mềm, lại được nấu bằng củi lửa, so với gà công nghiệp hiện đại, đúng là một trời một vực.
“Cháu ngoan, thịt gà ngon không?” Trương Kim Lan thấy cháu gái ăn đến mức gần như vùi đầu vào bát, bà cười hiền từ.
“Ngon ạ, a nãi, canh gà ngon lắm ạ, thịt thịt cũng ngon nữa, con ngày nào cũng muốn ăn.”
Giang Phúc Bảo ăn miệng đầy dầu mỡ.
Nàng cầm cái đùi gà, thịt bên trên gần như đã gặm sạch.
Dù sao gà rừng cũng gầy nhỏ, ít thịt.
Không thể so với gà nhà béo tốt.
“Làm gì có chuyện ngày nào cũng ăn, gà rừng khó bắt lắm. Không sao, thịt lợn còn ngon hơn, đợi đại bá bọn họ tối về, chúng ta sẽ được ăn thôi. Món dưa muối xào thịt lát của nãi nãi đúng là tuyệt cú mèo!”
Con trai út của Tôn Bình Mai, Giang Đồng Thổ nói xong, ừng ực uống hết chỗ canh gà còn lại trong bát.
Lại nhét thẳng nửa miếng bánh còn lại trong tay vào miệng.
Bộ dạng ăn uống ngấu nghiến y hệt Tôn Bình Mai.
Chả trách là hai mẹ con.
“Khụ khụ khụ.”
Quả nhiên, hắn ta bị sặc.
“Đói chết đầu thai à, ăn nhanh thế làm gì, giống hệt mẹ ngươi, miệng tham ăn nhất! Đây, trong bát a nãi còn ít canh, uống miếng canh cho xuôi, đúng là đồ ngốc, ăn cái bánh cũng sặc được.”
Nếu không phải Trương Kim Lan mặt lộ vẻ lo lắng.
Giang Phúc Bảo còn tưởng nãi nãi thật sự ghét bỏ ngũ đường ca chứ.
“Khụ khụ, a nãi, khụ, canh gà với bánh ngon quá mà~ Lần sau con uống cháo gạo lứt, nhất định sẽ nhai kỹ nuốt chậm!” Giang Đồng Thổ bị mắng, nhưng không hề để tâm.
Hắn ta cười ngây ngô rụt cổ lại.
Một lát sau, tất cả người nhà họ Giang đều ăn cơm xong.
Nghỉ ngơi khoảng một khắc.
Giang Phúc Bảo và hai vị ca ca lại bị mẹ bắt vào phòng ngủ trưa.
Món ăn buổi tối đã có rồi, nên nhóm năm người đào rau dại buổi chiều không lên núi nữa.
Tỉnh dậy, Giang Phúc Bảo mang chậu thịt lợn đã rã đông dưới gầm giường cất lại vào không gian, sau đó bê một cái ghế đẩu nhỏ, ngồi ngoài sân, nhìn nãi nãi và mẹ vá quần áo.
Nhà họ Giang đông người.
Họ phải lên núi kiếm củi đào rau dại, còn phải làm ruộng, làm công nhật, quần áo mài mòn rất nhiều.
Hơi không chú ý là rách.
Trong nhà người thêu thùa giỏi nhất, chính là mẹ và nãi nãi của nguyên chủ.
Nên mọi việc cần động đến kim chỉ trong nhà đều rơi vào đầu hai người.
“Mẹ, mẹ xem, trong giỏ tre còn không ít hoàng hoa hao, sắp héo cả rồi, có cần mang ngâm nước không ạ?” Đột nhiên, một giọng nói phá vỡ sự yên tĩnh.
Tôn Bình Mai cầm giỏ tre từ bếp đi nhanh ra, hỏi mẹ chồng.
“Không ngâm, con mang đi rửa sạch, băm nhỏ trộn với bột ngô, khoan hãy rán, để vào chậu lấy vải đậy lại, đợi Đại Hòa bọn nó về, rồi rán ra, mỗi người hai cái bánh, kèm với dưa muối xào thịt lát, cũng đủ ăn rồi. Còn canh gà, trưa chúng ta uống rồi, phần còn lại để cho Đại Hòa bọn nó uống đi. Chỗ đó còn nhiều hoàng hoa hao lắm, mai chúng ta lại đi hái.”
Trương Kim Lan liếc qua, dặn dò.
“Được, con đi làm ngay.” Tôn Bình Mai sảng khoái đồng ý, đừng thấy bà ấy ngày thường tham ăn, lại ham ăn, nhưng làm việc rất nhanh nhẹn, chưa bao giờ lười biếng.
Thời gian cứ thế trôi qua từng chút một.