Trương Kim Lan mặt đầy mong đợi dắt cháu gái đi tìm.
Xuyên qua bụi cỏ, hai bà cháu nhìn thấy dưới gốc cây lại có một con gà rừng.
Móng vuốt nó đang chảy máu, tại chỗ cứ lạch bạch tới lui.
Gà rừng bay không cao, nhưng chạy cực nhanh, rất khó bắt.
Trương Kim Lan cười đến mức môi trên không chạm được môi dưới.
“Phúc Bảo à, con đứng yên ở đây đừng động, a nãi đi bắt gà rừng.” Bà hạ giọng rất thấp, Giang Phúc Bảo gật đầu.
Giây phút quan trọng thế này, nàng không nên gây thêm phiền phức.
Vốn tưởng là chim lớn gì.
Lại là gà rừng.
Tiếng kêu thật kỳ lạ.
Nhưng bộ lông của con gà rừng này đẹp quá đi mất, sặc sỡ bảy màu.
Đuôi có hoa văn, kéo rất dài, giống như lông phượng.
Cổ dường như đeo một chuỗi vòng ngọc trai.
Ngay lúc Giang Phúc Bảo đang yên lặng ngắm nhìn con gà rừng.
Trương Kim Lan một bước lao về phía gốc cây, con gà rừng cảm nhận được nguy hiểm, nó vỗ cánh bay lên cao hơn hai mét, nhưng chưa được bao lâu, thân thể đã rơi xuống.
Gà vẫn là gà.
Khác với chim.
Nó vĩnh viễn không thể thực sự bay lượn.
Ngay lúc nó định bay lên lần nữa, Trương Kim Lan một tay tóm lấy cánh nó.
[Ò ó o, thả ta ra, con người đáng ghét nhà ngươi!]
“Ò ó o——”
Tiếng lòng lẫn tiếng gà kêu cùng truyền vào tai Giang Phúc Bảo.
“A nãi giỏi quá, bắt được gà rừng rồi, con muốn uống canh gà, ăn thịt gà!”
Giang Phúc Bảo vui mừng khôn xiết.
“Được, nếu Phúc Bảo muốn ăn, vậy con gà rừng này chúng ta không bán, để Phúc Bảo ăn!” Trương Kim Lan vốn định để con trai mang lên trấn bán.
Nghe cháu gái muốn uống canh gà.
Bà không chút do dự.
Lập tức đồng ý.
Nửa canh giờ sau.
Ba người xuống núi.
Con gà rừng được giấu trong giỏ tre, dùng rau dại phủ lên.
Lo lắng gặp người trong thôn, trên rau dại còn để thêm ít cành củi khô vụn.
“Ối, Kim Lan muội tử, xuống núi rồi à? Trong giỏ tre đựng gì thế? Là rau dại à? Tiết lộ chỗ cho ta với, nhà nghèo rớt mồng tơi rồi, tìm cả buổi sáng, mới đào được ba cọng rau dại, chút này không đủ nhét kẽ răng, thương mấy đứa cháu ta, đói đến nỗi mặt không còn lạng thịt nào.”
Vừa ra khỏi con đường nhỏ trong núi, liền đụng phải bà góa Mã Khánh Mai trong thôn.
Người chồng đã mất của bà ta cũng họ Giang.
Hai nhà cùng họ.
Sợ nhắc đến nỗi đau của bà ta, người trong thôn không bao giờ gọi bà ta theo họ chồng, đều gọi tên đầy đủ.
Bà ta sinh được bốn con trai, cộng thêm cháu trai cháu gái.
Trong nhà tổng cộng hai mươi miệng ăn.
Còn đông hơn nhà họ Giang.
Mã Khánh Mai nhìn thấy ba người Trương Kim Lan.
Mắt đảo một vòng.
Bắt đầu tỏ ra đáng thương.
“Làm gì có, toàn củi khô thôi. Hầy, đều khó khăn cả mà. Đây này, Đại Hòa nhà ta dẫn theo mấy đứa em nó, con nó lên trấn tìm việc làm rồi. Nhà nghèo quá, cháo gạo lứt cũng sắp không có mà uống. Ta tìm cả buổi sáng, làm gì có bóng dáng rau dại nào đâu. Hết cách, đành phải về thôi, không thể về tay không được.
Trong nhà không có ai kiếm củi, ta nghĩ bụng tiện thể nhặt ít củi khô về nhóm lửa, cùng lắm thì nấu nồi nước bỏ ít muối cầm hơi vậy. Khánh Mai tẩu tử, vận may của tẩu tốt thật, còn đào được rau dại, không như ta, xui xẻo lắm.”
Trương Kim Lan đâu có ngốc.
Bà ngắt lời Mã Khánh Mai.
Tỏ ra còn đáng thương hơn bà ta.
Dường như đang nói, ngươi tốt xấu còn có ba cọng rau dại ăn.
Còn ta chỉ có thể uống nước cầm hơi thôi vậy.
Làm Mã Khánh Mai mặt lúc đỏ lúc xanh.
“Thôi, ta về nhà nấu nước uống đây, bữa sáng còn chưa có gì vào bụng, đói đến hoa cả mắt rồi, đi nhé, Khánh Mai tẩu tử.”
Trương Kim Lan lười nói nhiều với bà ta.
Chào một tiếng, liền dẫn con dâu và cháu gái rời đi.
“Phỉ! Đồ cái thá gì, tưởng bà đây ngốc chắc? Bà đây nghe thấy trong giỏ tre có tiếng động rồi, biết đâu bắt được con chim gì rồi. Đúng là keo kiệt, hỏi chỗ rau dại cũng không nói cho bà đây biết. Ăn đi, tốt nhất ăn phải con chim độc, độc chết cả nhà các ngươi đi!”