Năm người đành phải tiếp tục đi sâu vào núi.
Giang Phúc Bảo yên lặng lắng nghe âm thanh xung quanh.
[Chíu chíu, ổ của ta đâu? Sao không thấy nữa rồi——]
[Chíu chíu, con mụ hổ cái này, lại lạc đường rồi, ôi, nếu không phải ta xấu xí, sao phải cưới con mụ ngốc thế này, đường về ổ cũng không nhớ.]
[Oa, hôm nay nắng đẹp quá, phơi nắng thật dễ chịu.]
[Ghét quá, lại có năm con người đến, giẫm lên cỏ đau quá.]
[Khát quá, khi nào mới mưa đây, không mưa nữa ta sẽ chết khát mất.]
Âm thanh rất ồn ào.
Giang Phúc Bảo nghe hồi lâu, cũng không nghe được thông tin hữu ích nào.
“Mẹ, không tìm được mầm rau non nữa là vào sâu trong núi rồi đấy, chúng ta dừng lại thôi, bên trong có sói đó, đáng sợ lắm.”
Tôn Bình Mai dừng bước.
Có chút sợ hãi nhìn về phía trước.
Những năm làm dâu ở thôn họ Giang, đêm nào bà ấy cũng nghe thấy tiếng sói tru.
Nghe nói bầy sói sống ở sâu trong núi.
Bà ấy không dám vào đâu.
“Hầy, những năm trước vào mùa này, trên núi đâu đâu cũng là mầm rau non, căn bản không ai ăn, bây giờ muốn tìm cũng không thấy, đều do hạn hán cả. Năm nay một trận mưa cũng chưa có. Thế này đi, ta dẫn Phúc Bảo và Yến Tử sang bên trái tìm, con với đại tẩu con sang bên phải, tìm được thì đào, không tìm được thì về thẳng nhà, đừng tìm chúng ta, tụm lại một chỗ chỉ lãng phí công sức.”
Trương Kim Lan phân phó xong.
Năm người chia thành hai nhóm, một trái một phải, đi về các hướng khác nhau tìm mầm rau non.
“Mẹ, để con bế Phúc Bảo đi.”
Trong núi cỏ dại um tùm, Giang Phúc Bảo còn nhỏ, đi vài bước là ngã.
Nên suốt đường đi đều là nãi nãi bế.
“Được, ta đúng là mệt rồi, đưa giỏ tre cho ta, ta đeo.” Trương Kim Lan thở hổn hển, giao cháu gái cho con dâu.
Rồi nhận lấy giỏ tre.
Đeo sau lưng.
Trong giỏ tre có một cái liềm và một cái xẻng nhỏ để đào rau dại.
Không nặng lắm.
[Chít chít chít, nghe nói phía trước có một cái suối ngầm, ta phải đến đó uống nước, sau này không cần phải ra bờ suối nhỏ tranh giành với các con vật khác nữa.]
Đột nhiên.
Giang Phúc Bảo nghe thấy một âm thanh, từ xa đến gần.
Suối ngầm?
Đây là cái gì.
Nước ngầm sao?
Đôi mắt to của Giang Phúc Bảo sáng lên.
Nghe nói nơi có nước ngầm, đất ẩm ướt, sẽ mọc đủ loại rau dại cỏ dại, chỗ đó chắc chắn có mầm rau non.
“Nãi nãi, mẹ, chúng ta đi lối này đi.” Giang Phúc Bảo chỉ một con đường theo hướng âm thanh.
Vốn tưởng phải tốn sức giải thích một hồi, họ mới đồng ý.
Ai ngờ nãi nãi và mẹ không hỏi câu nào, liền đổi hướng.
“Được, vậy đi lối này, Phúc Bảo vận may tốt, biết đâu chỗ đó lại có cả một đám mầm rau non ấy chứ.” Trương Kim Lan nói đùa.
Đi khoảng hai khắc, ba người đến rìa một khu rừng rậm.
Cây cối ở đây vô cùng tươi tốt.
Như thể chưa bao giờ thiếu nước.
“Mẹ, đây là vùng sâu rồi, phải vào thật sao?” Trương Yến Tử có chút do dự, nàng kéo tay mẹ chồng, hỏi.
“Phúc Bảo, con nói chúng ta vào không?” Trương Kim Lan cũng không biết tại sao.
Lại đi hỏi đứa cháu gái mới ba tuổi.
Giang Phúc Bảo gật đầu nói: “Đi.”
Nàng không nghe thấy bất kỳ tiếng thú dữ nào, hầu như đều là cây cối nói chuyện, hơn nữa con vật nhỏ vừa nói muốn đi uống nước đã không thấy đâu nữa.
Nghe tiếng kêu, chắc là loài chuột.
Nên chắc là không có nguy hiểm.
Chi bằng liều một phen.
Nếu thật sự đến lúc nguy hiểm tính mạng, nàng sẽ đưa nãi nãi và mẹ vào không gian, lúc đó nói dối là lần trước nàng rơi xuống nước gặp được thần tiên, thần tiên thấy nàng đáng yêu, tặng cho nàng không gian giới tử này, chắc họ sẽ tin nhỉ.
Giang Phúc Bảo thầm nghĩ.
Không tin cũng không sao, cùng lắm nàng bỏ lại ít lương thực cho nhà họ Giang, tự rời đi, trốn vào núi cho đến khi lớn.
Rồi đi phiêu bạt giang hồ.
Đương nhiên, chỉ là nghĩ vậy thôi, chưa đến lúc nguy hiểm, nàng sẽ không để lộ không gian.