“Con dâu cả, mau đun một ấm nước, đừng để mấy đứa nhỏ khát khô cổ. Đại Hòa, đổ gạo lứt vào vại gạo trong bếp đi, bột mì thô cứ để trên bếp lò ấy, lát nữa ta nhào ít mì sợi cho Phúc Bảo. Con dâu thứ, nghiền muối mịn ra một chút rồi bỏ vào hũ muối.”
Theo tiếng chỉ huy của Trương Kim Lan, nhà họ Giang trở nên náo nhiệt.
Ráng chiều ngoài nhà cũng giống như hôm qua.
Trải khắp bầu trời.
Giang Phúc Bảo cầm bánh bao thịt đứng trong sân nhìn mọi người bận rộn.
“Nha đầu này, bánh bao sắp nguội rồi, sao còn chưa ăn?” Trương Yến Tử vừa rửa rau xong, thấy con gái đứng ngây ra đó, rất không hiểu.
Trước đây con gái thèm bánh bao thịt nhất, hôm nay sao thế nhỉ?
“Mẹ, con muốn ăn cùng các ca ca.” Giang Phúc Bảo ngẩng đầu nhìn.
Nàng quá lùn.
Nói chuyện với ai cũng phải ngẩng đầu lên, thực sự rất mệt.
“Thôi được, mẹ giúp con mang vào bếp, cắt thành tám phần, được không?” Trương Yến Tử hơi sững sờ, bà không ngờ con gái rơi xuống nước một lần, lại đột nhiên hiểu chuyện như vậy.
Giang Phúc Bảo ngoan ngoãn đưa cái bánh bao thịt trong tay cho mẹ ruột.
Một lát sau.
Tám miếng bánh bao thịt được đặt trong đĩa, bưng ra.
“Các con ơi, mau ra ăn bánh bao thịt này. Đồng Kim, con là ca ca lớn nhất, mang bánh bao thịt đi chia cho các đệ đệ muội muội, mỗi người một miếng.”
Trương Yến Tử đưa đĩa cho cháu trai cả xong, quay người về bếp tiếp tục bận rộn.
Ban đầu, mấy đứa trẻ còn không chịu lấy.
Cho đến khi Giang Phúc Bảo hai tay chống nạnh, bĩu môi giả vờ sắp khóc, bọn họ mới chịu thua.
Tám đứa trẻ, xếp hàng từ lớn đến nhỏ.
Mỗi đứa trong tay đều cầm một miếng bánh bao thịt, nhấm nháp từng miếng nhỏ.
Bánh bao thịt được cắt đều, miếng nào cũng có thịt.
Bọn trẻ không nỡ nuốt một miếng hết ngay.
Bỗng nhiên, một cái đầu ló ra từ nhà bếp, nhìn bọn họ.
Chính là Chu Nghênh Thu đang cầm xẻng nấu ăn.
“Mẹ, mẹ xem kìa, mấy đứa nhỏ này tình cảm thật tốt, cả thôn cũng không tìm được nhà thứ hai như vậy đâu. Tám đứa trẻ, đứa nào mà không hiếu thuận chứ? Phúc Bảo mới ba tuổi đã biết chia sẻ bánh bao thịt rồi, ở nhà khác, chỉ sợ tranh giành đến đánh nhau.”
“Phải đó, nghèo không sợ, chỉ cần cả nhà hòa thuận mỹ mãn, còn lo gì cuộc sống không tốt đẹp?” Trương Kim Lan đang nhào bột cảm thấy hai tay càng thêm có sức.
Bữa tối hôm nay vẫn là rau mầm non xào và cháo gạo lứt.
Mà trước mặt Giang Phúc Bảo là mì sợi làm từ bột mì thô, bên trong có vài hạt mỡ nổi lên.
Chắc là đã cho mỡ lợn.
Chỉ có một bát nhỏ.
Giang Phúc Bảo cầm đũa, ăn thử một sợi mì, không dai lắm, bột mì xay rất thô, ăn vào có chút hơi rát cổ họng, nhưng vẫn tốt hơn gạo lứt nhiều. Thêm chút mỡ lợn, vị cũng khá ổn.
Ăn cơm xong, người nhà họ Giang vốn nên ra ngoài đi dạo lại đi ngủ từ sớm.
Ngoài cửa sổ tối đen như mực, sao giăng đầy trời, tiếng thở bên tai dần trở nên sâu hơn, Giang Phúc Bảo khẽ khàng bò xuống giường, nàng mở cửa phòng, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai vị ca ca ruột đang nằm trên giường ngủ say sưa.
Ban đêm thích hợp để làm chuyện xấu nhất, nhưng Giang Phúc Bảo lại muốn làm chuyện tốt.
Nàng lấy ghế, đến nhà bếp, mở vại gạo ra.
Gạo lứt bên trong đã đầy quá nửa.
Bảy tám cân kê còn sót lại trong không gian trước đó, nàng vốn tưởng vẫn còn ở đấy, nhưng sau khi bổ sung hàng hóa, vẫn là mười lăm cân.
Cho nên vật phẩm của ngày hôm đó, nếu không dùng hết, ngày hôm sau sẽ làm mới lại.
Hiểu rõ quy tắc, Giang Phúc Bảo đổ toàn bộ mười lăm cân kê vừa được bổ sung trong không gian vào vại gạo.
Sau đó, nàng dùng xẻng nhỏ trộn đều gạo lứt, lúc này mới đậy nắp lại, từ trên ghế leo xuống.
Tiếp theo nàng lại tìm đến hũ đựng bột mì thô, đổ vào đó một ít bột mì trắng trộn đều, màu sắc nhạt đi rất nhiều.