Thuật Đọc Tâm: Mang Theo Phòng Trọ Xuyên Không Khiến Cả Làng Thèm Khóc

Chương 12:

Chương Trước Chương Tiếp

Trương Kim Lan vội vàng đỡ lấy trứng cút, cẩn thận ôm về, cho đến khi trứng cút được lót vải vụn, đặt an toàn vào giỏ tre, bà mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, người nhà họ Giang đã về hết trong nhà.

Tất cả đều vây quanh cái giỏ tre, cúi đầu nhìn.

“Đủ ba mươi quả lận, một quả bán năm văn, trời đất ơi, ít nhất cũng bán được một trăm năm mươi văn đó! Mẹ, nhà ta lại có thêm một khoản thu rồi.”

Đại bá nương của Giang Phúc Bảo, Chu Nghênh Thu, cười sảng khoái.

“Xem vận may của cháu gái ta này, tùy tiện nhặt một cái là được hơn trăm văn. Chúng ta ngày nào cũng lên núi, chưa từng gặp được quả trứng chim nào, lại cứ để Phúc Bảo nhặt được. Cháu gái ta đúng là tiểu phúc tinh, là phúc khí ông trời ban cho nhà họ Giang chúng ta. Ngoan của nãi ơi, để nãi ôm một cái nào.”

Trương Kim Lan ôm chầm lấy Giang Phúc Bảo, cười đến hở cả lợi.

Chập tối.

Vì bất ngờ nhặt được ba mươi quả trứng chim.

Nhà họ Giang lần đầu tiên ăn ba bữa.

Buổi tối cũng giống như buổi trưa.

Cháo gạo lứt ăn cùng ngọn rau non.

Ai nấy đều ăn no căng bụng.

Giang Phúc Bảo đi ra sân, ngẩng đầu nhìn lên trời.

Nơi này không có nhà máy, càng không có ô nhiễm, chỉ thấy ráng chiều trên trời từ đỏ chuyển dần sang hồng, rồi lại nhuốm thành màu vàng kim, trải khắp cả bầu trời, đẹp đến nghẹt thở.

Người nhà họ Giang ăn cơm no xong, ra ngoài đi dạo.

Sau lập xuân, thời tiết không còn lạnh như vậy nữa, người trong thôn ở nhà co ro cả mùa đông, thực sự không ở yên được, ăn cơm xong ai nấy đều chạy ra ngoài.

Giang Phúc Bảo không muốn ra ngoài.

Liền ở lại trong sân, ngắm nhìn cảnh đẹp thôn quê.

Cho đến khi trời nhá nhem tối.

Người nhà họ Giang mới trở về.

Họ ai về phòng nấy, chuẩn bị đi ngủ.

Thời cổ đại trừ mùa hè, ban đêm rất ít khi rửa mặt ráy chân. Vừa mới lập xuân, trời vẫn còn hơi lạnh, nếu đun nước thì rất bất tiện.

Người trong thôn về cơ bản không rửa mặt, không rửa chân đã đi ngủ ngay, dù sao nếu bị nhiễm lạnh, một trận phong hàn cũng có thể lấy mạng người.

Thêm vào đó hai năm nay không mấy khi mưa, trời hạn, rửa ráy càng lãng phí nước.

Giang Phúc Bảo có chút không quen.

Trong trí nhớ, lần tắm gần nhất là nửa tháng trước.

Vì bị rơi xuống sông, nàng ướt sũng khắp người, còn ra rất nhiều mồ hôi lạnh, người nhớp nháp.

Nhưng nàng cũng không có cách nào, nhập gia tùy tục mà, chỉ đành cố gắng chấp nhận.

Lắng nghe tiếng thở của hai ca ca bên cạnh, mí mắt nàng càng lúc càng nặng, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Giờ phút này, trong góc nhà bếp, đặt hai cái giỏ tre.

Một giỏ trứng gà, một giỏ trứng cút, đều yên lặng nằm ở đó.

Nhà nông không thắp nổi nến, càng không đốt nổi đèn dầu.

Đến dầu ăn còn chẳng nỡ dùng, lấy đâu ra để thắp sáng, cho nên trời vừa tối, chính là lúc nhà nông đi ngủ.

Nhiệt độ đầu xuân không lạnh như mùa đông.

Động vật ngủ đông lũ lượt ra ngoài kiếm ăn, chim chóc cũng hoạt động nhiều hơn, ban đêm thỉnh thoảng vọng lại vài tiếng kêu, có chút đáng sợ, tựa như tiếng trẻ con khóc.

Cả thôn Giang gia trở nên yên tĩnh lạ thường.

Cho đến giờ Dần (khoảng 3-5 giờ sáng).

Giang Phúc Bảo đang ngủ mơ màng, nghe thấy ngoài cửa có tiếng sột soạt, nàng ngủ nông, lập tức bị đánh thức, nhưng cơ thể này dù sao vẫn là trẻ con.

Chỉ trở mình một cái rồi lại ngủ tiếp.

Khi tỉnh dậy, mặt trời đã ló dạng.

Ráng sớm phía đông tỏa ra ánh vàng nhàn nhạt, xem ra hôm nay là một ngày nắng đẹp.

Nhưng đối với nhà nông mà nói, điều này không đáng vui mừng.

Người ta nói mưa xuân quý như dầu, đầu xuân đến nay lại chưa có một trận mưa nào.

Giang Phúc Bảo mặc quần áo, xỏ giày, xuống giường.

Hai ca ca đã dậy từ sớm.

Nàng bước ra khỏi phòng.

Cũng giống như hôm qua.

Dưới sự “chăm sóc” thô bạo của a nãi.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)