Tiểu Bắc – Một phóng viên thực tập của Nhất Tân Văn ở Thiên Nam, đang vui mừng hớn hở quay về công ty.
Lần này hắn có nhiệm vụ đi quảng trường Outlets, hắn được cấp cho một ngàn tệ làm chi phí đi lại, cũng gọi là kiếm được chút ít, mà đối phương yêu cầu lại quá đơn giản, chỉ cần thông báo một cái tin tức là thời gian khai trương của quảng trường Outlets, việc này quả thật dễ như ăn bánh.
- Tiểu Bắc, việc bên kia xong nhanh như vậy à?
Thành Dương – Người mới lên làm Trưởng phóng viên của Nhất Tân Văn, ngẩng đầu ngạc nhiên hỏi.
Tiểu Bắc là người mà hắn kèm cặp, cũng xem như nửa cái học trò, lần này có công việc béo bở, hắn tất nhiên cho Tiểu Bắc nhận lấy.
- Đúng vậy đó, thầy Thành. Việc bên kia xong rất nhanh, tổng cộng không đến nửa giờ.
Tiểu Bắc đem tình huống miêu tả một lần.
- Vậy Bạch Tiểu Thăng kia thì sao? Lần này cũng không có cách nào hả?
Thành Dương không nhịn được có chút tò mò.
Lần trước, hắn và Trang Bác Nghệ cùng đi, là chất vấn chủ lực của đội, kết quả là họ Bạch kia làm bọn hắn thất bại, đến nay hắn hoàn toàn hiểu rõ thủ đoạn ngoài dự đoán và khả năng phản bác cao siêu của Bạch Tiểu Thăng.
May mắn họ Bạch kia không làm ở truyền thông, nếu không tuyệt đối sẽ là một đối thủ mạnh mẽ! Thành Dương trong lòng nghĩ vậy.
Tuy nhiên lần này, đối mặt với thế công mạnh mẽ của Hướng Đông, họ Bạch kia không phải là cũng bó tay chịu trói sao?
Thành Dương cười khẽ rồi lắc đầu.
Theo hắn thấy thì đương nhiên là không có cách!
Trừ khi Bạch Tiểu Thăng có thể mời đến ngôi sao có thể so với Ngụy Mặc Nhiễm!
Nhưng dù vậy, ở tuyên truyền, quảng trường Outlets cũng kém xa quảng trường Hướng Đông!
Căn bản, không so sánh được!
Thành Dương nghĩ đủ các thứ nhưng lần này quảng trường Outlets không có chút nào phần thắng!
“Cái vị trí này của mình cũng coi như dựa vào quảng trường Outlets, dựa vào họ Bạch kia mới được lên làm, nói cho cùng thật đúng là phải cảm ơn bọn họ.”
Thành Dương uể oải nghĩ đến, nhưng trong lòng lại không có chút gì cảm kích.
- Lúc này quảng trường Outlets coi như là ‘xong’, Trang Bác Nghệ chắc là vui vẻ lắm đây!
Thành Dương lẩm bẩm, không tiếp tục để ý mà tập trung xem một bản thảo trên máy vi tính.
Đây chính là bản thảo mà hắn làm cho Hướng Đông, làm tốn mất hai ngày của hắn.
Lần này, ta muốn mượn lấy Hướng Đông, Ngụy Mặc Nhiễm để nổi tiếng trong giới truyền thông! Mắt của Thành Dương sáng lên, tham vọng không nhỏ.
- Thầy Thành, đây là thư mời đến dự khai trương của quảng trường Outlets, thầy nhìn xem?
Tiểu Bắc lấy ra một tấm thư mời được chế tạo rất đẹp.
Thành Dương cười lạnh, cầm tới rồi vo lại, ném vào thùng rác.
- Đây chính là rác rưởi!
Thành Dương khinh miệt nói, sau đó đối với Tiểu Bắc nói.
- Tiểu Bắc, cậu tùy tiện cho Outlets làm tên tin vắn thông báo lên là được rồi, không cần hỏi lại tôi! Làm xong, tranh thủ thời gian nhìn xem tư liệu về Hướng Đông, lần này Hướng Đông khai trương, tôi muốn dẫn cậu đi!
- Vâng, vâng!
Tiểu Bắc liên thanh đáp, hai mắt sáng lên.
Ngày mai, quảng trường Hướng Đông khai trương, đó không chỉ là sự kiện của giới bất động sản mà cũng là bữa tiệc lớn hiếm có của giới truyền thông, đi để quen mặt cũng là điều tuyệt vời!
Tiểu Bắc cảm kích không thôi, nhìn qua thư mời trong sọt rác cũng cười khinh thường.
Có sự kiện của quảng trường Hướng Đông, ai còn muốn đi quảng trường Outlets nữa, chỉ sợ ngày mai trước cửa nơi đó có thể giăng lưới bắt chim!
Cảnh tương tự cũng phát sinh ở mấy nhà truyền thông khác.
Quảng trường Outlets phát ra tấm thư mời quả thực trở thành đối tượng chế giễu.
Đêm đó, Tôn Hướng Đông lấy được một tấm thư mời của quảng trường Outlets, nhìn qua thì thấy là được chế tạo rất tốt, lại không có nội dung thực tế nào.
Tôn Hướng Đông không nhịn được cười ha ha.
- Tên Bạch Tiểu Thăng này còn thật thú vị! Biết rõ vô dụng, mà vẫn còn kiên trì làm những thứ này! Cũng được, cũng được, hắn vui vẻ liền tốt, chờ qua ngày mai, hắn cũng không thể vui vẻ được nữa! Tôi muốn để hắn và hạng mục hắn cùng nhau đi chết!
Tôn Hướng Đông không muốn chỉ mình cười mà còn đem cấp quản lý của quảng trường Hướng Đông gọi tới.
Để mọi người truyền nhau đọc tấm thư mời này.
- Quảng trường Outlets ra cái thứ này, có tác dụng gì không? Có người sẽ dùng đến sao!
- Tôi cảm thấy đều không đủ chi phí để in cái này đi!”
- Tên Bạch Tiểu Thăng này thật không biết xấu hổ, còn làm bộ phát thư mời, tôi nghĩ chúng ta cũng phát một tấm cho hắn, để hắn đến xem cái gì mới gọi là chân chính hoạt động!
Tất cả đều cười vang.
Tôn Hướng Đông không nhịn được vỗ bàn một cái, chỉ vào người nói chuyện cuối cùng và cười to nói.
- Đề nghị này của cậu rất tốt! Tôi cảm thấy có thể thực hiện được, tuy nhiên không cần lãng phí thiệp mời của chúng ta, liền để truyền thông ra một bài viết, viết là 'quản lý hạng mục quảng trường Outlets học trộm quảng trường Hướng Đông ' !”
Tôn Hướng Đông đề nghị, để các cao tầng lại phát ra một trận cười vang.
- Tôn tổng nói quá hay rồi!
- Liền nên như thế làm, phải nhục nhã hắn một phen, gọi hắn là đồ mặt dày!
- Để quản lý hạng mục quảng trường Outlets, nổi tiếng Thiên Nam!
. . .
Cùng lúc đó, ở quảng trường Outlets.
Ngày mai chính là khai trương, ngoại trừ những người trực ban thì những người khác vẫn như cũ tan việc đúng giờ.
Hôm nay trực luân phiên chính là trưởng phòng công trình, hắn đứng ở quảng trường, xung quanh có chút trống trải yên tĩnh, nhìn xem sân khấu được tấm bạt che lại, nhìn xem bộ phận bảo vệ đi lại, lòng có chút lo lắng, cứ hút một điếu rồi một điếu.
Bả vai của trưởng phòng công trình bị vỗ một cái, hắn quay đầu lại đằng sau thì thấy Trần Đại Nha đưa tay ra.
- Cho tôi một điếu thuốc.
Lão Trình yên lặng lấy ra một điếu, châm lửa rồi đưa cho Trần Đại Nha, nhìn xem Trần Đại Nha im lặng thổi ra một ngụm khói và bị sặc đến mức ho khan liên tục.
- Không thể hút thì cũng đừng hút, ông cũng cai thuốc lâu rồi mà.
Lão Trình thở dài, lại hỏi.
- Hôm nay không phải ông trực ban, làm sao ông không về nhà thế?
Trần Đại Nha yên lặng, nhìn xem bay ra sương mù khí,
- Về nhà cũng không được ngủ ấy!
Hai người đàn ông yên lặng cùng nhau đứng đó, yên lặng nhìn xem sân khấu.
- Ông nói, quản lý Bạch đến cuối cùng là cất giấu bài tẩy gì, ngày mai có thể hay không. . .
Lão Trình không nhịn được hỏi.
- Đừng hỏi nữa, ông nhìn tôi như vậy, giống như tôi là người biết chuyện hay sao?
Trần Đại Nha thở dài một tiếng.
- Việc đã đến nước này, chỉ có thể như thế này, chúng ta đối với Bạch Tiểu Thăng, tin thì vẫn phải tin, không tin thì vẫn phải tin!
- Không như vậy, thì có thể làm gì được đây. . .
Một tiếng yếu ớt thở dài.
Trần Đại Nha lại lần nữa im lặng.
Lão Trình cũng im lặng, ngắm nhìn một phương hướng nào đó, nơi đó đèn đuốc sáng trưng, mặc dù biết rõ nhìn không phải là hướng quảng trường Hướng Đông, nhưng nghĩ đến, Hướng Đông nơi đó, hiện tại cũng nhất định là ồn ào tấp lập đi.
Ngày mai, một bên là Thiên Đường còn một bên là Địa Ngục.
- Nghe nói, buổi hòa nhạc của Ngụy Mặc Nhiễm, đổi lại vào lúc sau khi khai trương quảng trường Hướng Đông, con chó Tôn Hướng Đông giỏi nhỉ!
Lão Trình rầu rĩ thở dài, giọng điệu không thể không phục.
Trần Đại Nha mạnh mẽ hít một hơi thuốc lá, tàn thuốc ném một cái, xoay người rời đi.
- Mẹ nó, không nghĩ nữa! Cùng hạng mục này nhiều năm như vậy, cũng nên có kết quả cuối cùng đi!
Lão Trình nhìn chăm chú, Trần Đại Nha bối cảnh rất có vài phần già nua cô đơn.
- Bạch quản lý, tôi cầu mong cậu, lần này đừng để chúng tôi thất vọng!
Lão Trình thở dài.
- Ít nhất, đừng để chúng ta chết một cách quá khó nhìn!
Nhà Bạch Tiểu Thăng.
Bạch Tiểu Thăng đang ngồi trước máy vi tính, mở phần mềm chat, cùng mấy người trò chuyện.
- Các vị vào vị trí, ngày mai có trò hay lên đài, mọi người cần phải ra sức đó!
Bạch Tiểu Thăng gõ chữ, miệng nhếch lên một nụ cười tự tin.
Ngày mai, quyết chiến sinh tử!
Ngày mai, điểm số giáng lâm!
Ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng tràn đầy ước mơ, miệng lẩm bẩm.
- Để điểm số được cộng cao hơn chút nữa đi, để cho mình một lần lên tới cấp phó tổng giám đốc!