Sự kiện của nhà họ Tôn về sau không thấy nghe nhắc đến nữa.
Bạch Tiểu Thăng cũng không có lập tức đối phó với Vương Duệ.
Tôn Hướng Đông thì đi quảng trường Hướng Đông đốc thúc mọi người làm việc.
Trước một ngày khi khai trương. Trong toàn bộ quảng trường Hướng Đông, mọi thứ đã sẵn sàng.
Bọn họ đã làm việc ở hạng mục hai ngày hai đêm, ăn uống cũng ở đó luôn, thậm chí còn dựng lều vải để ngủ tại đó.
Tôn Hướng Đông cũng không có trở về nhà, nhưng mà, ở bên trong hạng mục ông ta có một “Hành cung” ở rất tốt, ăn cơm thì có đầu bếp chuyên môn nấu, người bên ngoài tự nhiên là không so được.
Tôn Hướng Đông cũng không vội thu thập Bạch Tiểu Thăng.
Theo ông ta thấy, khai trương cùng ngày mới có sự vang dội hiệu quả nhất.
Nếu để cho Trang Bác Nghệ biết sớm quá, ông ta ngược lại có chút lo lắng, sợ để lộ tin tức, để Bạch Tiểu Thăng có đề phòng.
Trước mắt, điều Tôn Hướng Đông quan tâm nhất là buổi hòa nhạc của Ngụy Mặc Nhiễm.
Buổi hòa nhạc này thành công quảng trường Hướng Đông sẽ nhất phi trùng thiên, phá vỡ quảng trường Outlets là điều tất nhiên, càng quan trọng hơn là để Ngụy Mặc Nhiễm hài lòng, đối với sự phát triển của Hướng Đông tương lai rất có ích!
Tôn Hướng Đông không dám thư giãn dù chỉ một chút, ông ta còn hận không đôn đốc nhân viên làm việc hai mươi bốn giờ không ăn không ngủ.
Khác biệt với quảng trường Hướng Đông, quảng trường Outlets bên kia, hoàn toàn là một loại phong cách khác.
Ngoại trừ các trưởng phòng một ngày hai lần báo váo tiến độ cho Bạch Tiểu Thăng, cùng với những người có phiên trực thì những người khác đúng giờ là tan làm, trở về nhà nghỉ ngơi.
Người trực phiên cũng có phụ cấp rất tốt. Hạng mục còn cung cấp bữa ăn toàn là thức ăn ngon được mua từ bên ngoài.
Cùng với người bên Hướng Đông so sánh, thì người bên Outlets ăn ngon ngủ ngon, tinh thần rất tốt, còn người bên Hướng Đông ai nấy đều mệt mỏi.
Nhưng mà, những người bên Hướng Đông hiện tại đang chế giễu những người bên này.
- Không so được nha, chúng ta là chuẩn bị cho buổi hòa nhạc của thiên hậu, hiện tại không nói đến thành phố Thiên Nam, cả nước đều sẽ xem chúng ta! Không thể an nhàn, làm việc qua loa được a.
- Tôi mệt mỏi, nhưng thật cao hứng, bọn họ thanh nhàn, nhưng chẳng ai xem họ ra gì cả!
Những tiếng nhạo báng bên Hướng Đông bị truyền thông truyền ra ngoài. Làm cho bên Outlets nghe được nhưng vẫn không có cách nào phản bác.
Hiện tại bên quảng trường Hướng Đông mỗi ngày đều có một số lượng lớn ký giả truyền thông đến dể săn tin tức, chỉ cần nghe được một tin tức nào đó là sẽ bị bảy tám nhà truyền thông xào nấu thành tin tức hot trang đầu.
Các nhà truyền thông tại quảng trường Hướng Đông đã đào hết tin tức nên bắt đầu chuyển chủ ý qua quảng trường Outlets. Chạy tới phỏng vấn cảm nhận của bọn họ để viết bài so sánh hai bên.
Nhưng có một chuyện để mọi người tức giận hết cỡ là quảng trường Outlets tuy rằng sân khấu và bối cảnh bên ngoài tường rào đã được vận chuyển tới đồng thời được sắp xếp gọn gàng, nhưng tất cả đều được bao bọc lại bằng các tấm bạt, giống như sợ người khác nhìn thấy.
Không nói đến người ngoài, ngay cả những người bên trong hạng mục và người phụ trách tiếp nhận vật liệu bên bộ phận Phát Triển cũng không biết bên trong đó là cái gì.
Thật là có ý tứ, ngày mai là khai trương rồi vậy mà hôm nay còn giấu giấu diếm diếm!
Những cái này điều là vật liệu để tuyên truyền đáng lẽ càng nhiều người biết càng tốt chứ.
Nếu đổi lại là những người khác đã hận không thể nghĩ trăm phương ngàn kế để cho người khác thấy được những thứ đó.
Vậy mà Bạch Tiểu Thăng lại sợ chúng bị người ta nhìn thấy.
- Đại ca à ngày mai là khai trương rồi, vậy mà ngươi lại không chịu bỏ xuống cho mọi người nhìn một chút xíu sao, ngươi coi đây giống như tân nương tử cổ đại xuất giá sao?
Trần Đại Nha lúc này nhịn không được tìm gặp Bạch Tiểu Thăng để hỏi.
Kết quả là Bạch Tiểu Thăng chỉ cười trừ, đuổi ông ta đi xuống xưởng in ấn nghiệm thu.
Trần Đại Nha phải phiền muộn đi làm việc.
- Hạng mục của các ông đã sắp khai trương rồi sau lại an tĩnh như vậy. Truyền thông cũng không có tới cửa? Lợi hại, thật lợi hại!
Cái tên này thật bẩn thỉu!
Trần Đại Nha tức giận, tranh thủ thời gian nghiệm thu xong thì đuổi ông ta đi.
Tất cả vật liệu tuyên truyền, theo lời căn dặn của Bạch Tiểu Thăng đều để vào kho, bất luận kẻ nào đều không được tự tiện mở ra.
Bạch Tiểu Thăng còn từ bên ngoài tìm đến cái gì mà “Tử thuẫn bảo an” một công ty bảo an, để trông giữ những vật liệu đó.
Những người bảo an kia chỉ nghe lời một mình Bạch Tiểu Thăng, bất luận kẻ nào đều không nể mặt mũi.
Có lần Tiễn trợ lý đi dạo cung quanh đó, muốn dùng thân phận của mình để hù bảo an một tý, nhưng trực tiếp bị đuổi ra ngoài không chút khách khí.
Trong văn phòng.
Bạch Tiểu Thăng nghe xong báo cáo cuối cùng của các trưởng phòng, phi thường hài lòng cười một tiếng.
- Đến tận bây giờ, công tác chuẩn bị toàn bộ đã hoàn thành, chúng có còn dư nữa ngày rảnh rỗi. Vì thế chúng ta sẽ mở một buổi họp báo.
Bạch Tiểu Thăng quyết định thật nhanh, sau đó liên hệ với bộ phận Phát Triển mời các nhà truyền thông đến.
- Sao? Quảng trường Outlets bên kia muốn mở buổi họp báo? Bọn họ còn có cái gì có thể công bố? Có nên đi hay không đây! Bản thảo bên Hướng Đông mình còn chưa viết xong, hay là mình cử ra một thực tập sinh đi xem sao, lấy chút tiền đi lại, coi như là phúc lợi vậy.
Đây là phản ứng của một nhà truyền thông.
Mặc khác các nhà truyền thông khác, điều có phản ứng tương tự.
Bọn họ phái ra đều là thực tập biên tập, phóng viên, hoặc là người ăn không ngồi rồi không có việc gì làm.
Vì sao bọn họ lại làm như vậy ư. Vì những người đó cần tiền nhuận bút, đi lại rất thấp.
- Đây là do chúng ta đột xuất muốn mở buổi họp báo, chúng ta đã thông báo cho hơn ba mươi nhà truyền thông, nhưng cũng chỉ có mười mấy nhà tới làm sao bây giờ?
Trần Đại Nha có chút nóng nảy, tìm Bạch Tiểu Thăng báo cáo.
- Mười mấy nhà à, cũng không ít.
Bạch Tiểu Thăng không quan tâm vấn đề đó cười một tiếng nói.
- Chúng ta chỉ cần như thế thôi.
Kết quả đến buổi chiều chân chính chỉ có mười nhà truyền thông đến, với lại những danh thiếp thu được của những người đến nếu không phải là thực tập thì cũng là trợ lý.
Trần Đại Nha rất buồn bực. Còn Bạch Tiểu Thăng thì vẫn một bộ mặt không quan tâm.
Dù sao, mục đích của cậu ta cũng chỉ là hướng ra phía ngoài lộ một chút tin tức mà thôi.
Mười nhà truyền thông đều là thực tập biên tập, trợ lý đang ở phòng họp lớn. Đây có thể xem là một buổi họp báo đơn giản nhất từ trước đến nay.
Một mình Bạch Tiểu Thăng ngồi tại chủ vị, sau lưng là tấm biển có ghi “Buổi họp báo truyền thông của Quảng trường Outlets“.
Đây quả thực là quá qua loa, nhìn tràng diện xấu hổ phía trước Trận Đại Nha không đám ngẩn cao đầu nhìn mọi người.
Còn Bạch Tiểu Thăng thần sắc tự nhiên, mặt mỉm cười nói.
- Cảm tạ chư vị truyền thông đã đến, tôi ở đây sẽ tuyên bố một tin tức trọng đại, liên quan tới thời gian khai trương của quảng trường Outlets. Thời gian đã được điều chỉnh lại là ba giờ chiều ngày mai. Chúc mừng các vị đang ngồi ở đây, vì mọi người sẽ được chúng tôi tặng một tấm thư mời.
Bạch Tiểu Thăng nói mấy câu đơn giản, nhân viên công tác liền mang thư mời tới đưa lên, những người ký giả thực tập, biên tập kia mặt mày tràng đầy hớn hở nhận lấy.
- Bạch quản lý, các người hôm nay tổ chức hợp báo không có chuẩn bị trước bản thảo sao?
Một vị phóng viên là người mới nhịn không được hỏi.
Các nhà truyền thông khác cũng nhìn Bạch Tiểu Thăng.
Bình thường khi hạng mục tổ chức buổi họp báo, sẽ có hai loại tình huống xảy ra. Một là hạng mục tự chuẩn bị bản thảo, sao đó giao cho các nhà truyền thông sử dụng viết bài. Còn loại thứ hai thì khá phiền toái đó là ký giả truyền thông phải tự soạn bản thảo.
- Buổi họp báo lần này, chúng tôi không có chuẩn bị bản thảo, các vị có thể tùy tiện viết, ngoài yêu cầu về thời gian khai trương thì chúng tôi không có yêu cầu gì khác
Bạch Tiểu Thăng cười nói.
Yêu cầu này cũng thật là đơn giản. Những ký giả truyền thông kia, tự nhiên là vui, nhẹ nhõm.
Buổi họp báo diễn ra được nửa giờ liền giải tán.
Cực độ qua loa, cho tới bây giờ Trần Đại Nha vẫn có cảm giác đây là một trò đùa.
- Ngày mai sẽ phải khai trương rồi chúng ta làm như vậy có được không? !
Trần Đại Nha nhịn không được phải hỏi. Ông ta đối với Bạch Tiểu Thăng rất là tín nhiệm. Nhưng vẫn có chút không yên tâm.
Nhìn những thứ đã được chuẩn bị, xem ra Bạch Tiểu Thăng sắp diễn trò hay. Nhưng mà kịch cho dù có hay đến mấy nếu không có người xem thì cũng không được a.
Không có truyền thông giúp ngươi tuyên truyền, thì mùi rượu ngon cũng sợ khó truyền đến ngõ sâu a!
Nếu đổi lại là Trần Đại Nha hắn, thì nhất định đi liên hệ với các nhà truyền thông, lấy lợi ích ra dụ họ khiến cho ngày mai bọn họ phái người tới. Nếu không phải là phóng viên chủ lực thì cũng phải là những người đã có kinh nghiệm. Ai như Bạch Tiểu Thăng hiện giờ ngay cả những phóng viên thực tập cũng không thể nào lôi kéo được.
Bạch Tiểu Thăng là người thông minh, không có khả năng không hiểu đạo lý này a!
Ánh mắt Trần Đại Nha vô cùng khó hiểu nhìn Bạch Tiểu Thăng đang chắp tay sau lưng, thảnh thơi tự tại rời đi.
Tròng mắt Trần Đại Nha hơi híp lại nhịn không được lầm bầm.
- Tiểu tử này, trong hồ lô của cậu có chứa cái gì a!