Sau khi cùng Ngụy Mặc Nhiễm nói chuyện.
Bạch Tiểu Thăng đi ra ban công, đón gió đêm nhẹ nhàng khoan khoái, quan sát bóng đêm Thiên Nam, trong lòng một trận vui sướng.
Ngụy Mặc Nhiễm xuất hiện, để hắn không tưởng được, tuyệt đối là niềm vui ngoài ý muốn!
Không có cái thu hoạch ngoài ý muốn này, hắn chỉ đành tạm thời tránh mũi nhọn, trong nhà vắt hết óc, nghĩ ra được đối sách, rất có thể cũng chỉ cùng Hướng Đông bên kia đánh hòa nhau thôi
Kết quả lý tưởng nhất, chỉ bất quá là đánh hòa không phân thắng bại.
Nhưng hiện tại, lại khác biệt!
- Xem ra bộ phương án thứ hai của mình, phải điều chỉnh lại.
- Bạch Tiểu Thăng trên mặt, biểu lộ nụ cười tự tin vô cùng tràn đầy
- Lần này, thật muốn lật bàn!
Các người dám hướng tôi khai chiến, mở đầu là các ngươi, nhưng kết cục là tôi định!
Bạch Tiểu Thăng trong ánh mắt, hàn mang lấp lóe, như đao như kiếm.
- Uy, anh nghĩ gì thế?
Một thanh âm, bỗng nhiên truyền tới từ phía bên cạnh.
Ban công sát vách, Ngụy Tuyết Liên từ trong nhà đi ra, mỉm cười nhìn Bạch Tiểu Thăng.
Nàng một bộ váy trắng, ưu nhã như tiên tử, gió đêm trêu chọc mái tóc dài của nàng, thổi nhăn váy nàng.
Một tiếng cười phong tình kia, đủ để mê ngược lại tất cả mọi người.
Lúc Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía nàng, ánh mắt nhu hòa như nước, khí tức sát phạt vừa mới xuất hiện, lập tức liền biến mất vô tung vô ảnh.
Bạch Tiểu Thăng tới gần bên kia, cách chất gỗ tay vịn, hưng phấn nói với Ngụy Tuyết Liên
- Anh vừa nghĩ tới đi tìm em. Lần này vé buổi hòa nhạc của Ngụy Mặc Nhiễm, đã lấy được, là vé VIP! Em có biết vừa rồi anh nói chuyện cùng với ai không? Ngụy Mặc Nhiễm! Thì ra, cô ấy chính là người bọn anh cứu được ở khu đồ cổ ngọc thạch bên kia, ông trời của tôi, trình độ trang điểm của cô ấy, đơn giản cùng dịch dung không có gì khác biệt!
Bạch Tiểu Thăng sợ Ngụy Tuyết Liên không tin.
- Lợi hại, thì ra anh còn vô ý thức cứu được một vị công chúa a, cô ấy đã ngỏ lời mời anh, vậy em đi thích hợp sao?
Ngụy Tuyết Liên không có không tin, chỉ biểu hiện kinh ngạc.
- Phù hợp, quá phù hợp!
Bạch Tiểu Thăng vội vàng nói
- Anh chỉ xem cô ấy là bạn bè bình thường!
Không phải vậy, anh muốn xem cô ấy là cái gì?
Ngụy Tuyết Liên nhìn xem bộ dạng gấp gáp của Bạch Tiểu Thăng, hé miệng cười một tiếng.
Hai người đứng tại ban công trong bóng đêm, trò chuyện.
Bất tri bất giác, bọn hắn quên thời gian, thẳng đến rất khuya mới giật mình, lưu luyến không rời chúc ngủ ngon lẫn nhau.
Trở về phòng. Bạch Tiểu Thăng không vội đi ngủ, mà là tắt đèn lớn, bật đèn bàn, mở ra máy tính của mình.
Hắn còn không thể ngủ!
Bộ dự án thứ hai, bởi vì Ngụy Mặc Nhiễm xuất hiện, rất nhiều nội dung bên trong sẽ thay đổi
- Mình phải nhanh một chút, đem một bộ phận dính đến Ngụy Mặc Nhiễm lấy ra, không thể để cho cô ấy thất tín với người, thanh danh bị hao tổn, cũng là để cô ấy sớm làm tốt một chút chuẩn bị.
Bạch Tiểu Thăng lầm bầm lầu bầu.
Ngụy Mặc Nhiễm chịu coi hắn làm bạn bè, thậm chí không tiếc từ bỏ buổi hòa nhạc cũng phải giúp hắn.
Vậy Bạch Tiểu Thăng hắn cũng không thể vì tư lợi, nhất định phải đem hết thảy cân nhắc chu toàn!
Bạch Tiểu Thăng ngưng thần tĩnh khí, nhìn chằm chằm màn hình, đầu ngón tay tung bay trên bàn phím
Nhưng mà, mới gõ xuống mấy trăm chữ, điện thoại di động của hắn liền báo tin nhắn tới.
Bạch Tiểu Thăng cầm tới nhìn thoáng qua, nhíu mày lại cái này vậy mà lại là tin nhắn Ngụy Mặc Nhiễm gửi tới.
Bạch Tiểu Thăng thấy nội dung bên trong, thân thể liền kìm lòng không đặng ngồi thẳng.
- Thì ra, cô ấy mở buổi hòa nhạc lần này, còn có mục đích này!
Bạch Tiểu Thăng một mặt kinh ngạc.
- Xem ra lần này, thật đến lượt quảng trường Outlets may mắn!
Bạch Tiểu Thăng cảm khái một tiếng, nhịn không được vặn vẹo cổ, bẻ ngón tay, một trận bạo đậu tiếng vang, cả người hoàn toàn không buồn ngủ, nhiệt tình bạo rạp!
Đêm khuya.
Hàn Sơ Ảnh đang ngủ say, liền bị có một trận chuông điện thoại dồn dập bừng tỉnh.
Nàng sờ kéo mở đèn đầu giường, còn buồn ngủ, ráng mở mắt lên, gãi gãi đầu tóc rối tung, khó khăn từ phía dưới gối đầu lật lấy điện thoại ra, hơn nửa ngày mới nhìn rõ tên trên màn hình——
- Bạch Tiểu Thăng?
Hàn Sơ Ảnh nhíu lông mày, ngáp to một cái, bấm nghe.
- Anh muốn chết có đúng không, nửa đêm nửa hôm gọi tới, anh có chuyện gì a!
Hàn Sơ Ảnh một bên ngáp một bên nói.
- Sáng sớm ngày mai, tôi mời cô ăn điểm tâm, có chuyện muốn thương lượng với cô, nên nói với cô sớm!
Bạch Tiểu Thăng thanh âm hưng phấn, còn bổ sung một câu
- Chuyện tốt!
Lập tức, thanh âm tút tút vang lên.
Cứ như vậy. . . cúp máy.
Hàn Sơ Ảnh bảo trì tư thế nghe, sửng sốt một hồi lâu.
Nàng nghiêng đầu, mắt nhìn đồng hồ trên tường.
Rạng sáng, ba giờ!
- Anh đồ bệnh tâm thần a!
Hàn Sơ Ảnh tức giận ném ra một cái gối, đụng tại trên tường, sau tường liền là nhà Bạch Tiểu Thăng.
Hàn Sơ Ảnh muốn đi nện tường, lại cuối cùng không địch lại buồn ngủ, một đầu đâm vào gối mềm, trong nháy mắt ngủ say sưa.
Ngày thứ hai.
Nếu không phải mình trong tay còn cầm di động, Hàn Sơ Ảnh thật cho là, mình tối hôm qua là đang nằm mơ.
- Anh đợi tôi một hồi sẽ đi nện cửa nhà anh!
Hàn Sơ Ảnh quyết tâm, rời giường rửa mặt.
Mới rửa mặt xong, chính đập thoải mái da nước, cửa nhà liền bị gõ.
- Ai?
Hàn Sơ Ảnh hỏi.
- Là tôi, mở cửa đi!
Giọng Bạch Tiểu Thăng
Vậy mà chủ động đưa tới cửa!
Hàn Sơ Ảnh hầm hừ nghĩ đi mở cửa, mới phát hiện mình còn mặc đồ ngủ, tranh thủ thời gian đổi cái áo T-shirt, rộng rãi, vừa vặn che lại bờ mông, để nàng có loại mệt mỏi lười mỹ cảm.
Hàn Sơ Ảnh nện bước thon dài trơn bóng hai chân, chân trần giẫm lên sàn nhà, đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra, không đợi nàng phản ứng.
Bạch Tiểu Thăng trực tiếp ném qua một túi đồ, Hàn Sơ Ảnh giật mình chộp trong tay, lập tức bị nóng tay trái ném sang tay phải.
- Đây là cái gì? !
Nàng vừa sợ vừa giận nói
- Bánh bao?
Hương khí bốn phía, quả nhiên là bánh bao.
- Tối qua tôi gọi, không phải nói mời cô điểm tâm sao!
Bạch Tiểu Thăng cười ha hả, đưa lên tay kia sữa đậu nành, trứng gà, hũ dưa muối
-Cùng bánh bao lần trước cậu mua cho tôi, là một nhà đó a! Nhưng là tôi không qua loa giống cậu như vậy!
-Cậu cái này là trả thù!
Hàn Sơ Ảnh hô to một trận, đem bánh bao ném tới mặt bàn.
-Cậu suy nghĩ nhiều, người tôi muốn trả thù, bình thường đều rất thảm.
Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, lập tức nghiêm mặt nói
-Tôi tới, thật là cùng cô nói một chuyện rất trộng yếu, chính sự.
. . .
Từ nhà Hàn Sơ Ảnh đi ra, Bạch Tiểu Thăng khẽ hát, tâm tình cực tốt.
Sự tình bàn bạc tốt.
Giờ phút này. Hàn Sơ Ảnh tại nhàăn bánh bao, uống sữa đậu nành, nghĩ đến Bạch Tiểu Thăng nói qua với nàng chuyện kia.
- Nghe, cũng không tệ lắm đi.
Hàn Sơ Ảnh lầm bầm một tiếng.
Bạch Tiểu Thăng trở lại nhà mình, xăn tay chuẩn bị hai phần bữa sáng, muốn cầm tới ăn cùng vớiNgụy Tuyết Liên.
Ngay lúc này, điện thoại di động của hắn vang lên một tiếng.
Là tin tức Wechat gửi tới.
Bạch Tiểu Thăng mắt nhìn, tin tức từ Ngụy Mặc Nhiễm, chỉ có một câu.
- Tôi đã xem qua, quá tốt rồi, tôi sẽ lập tức cùng Hướng Đông đám phán!
Bạch Tiểu Thăng có chút cười một tiếng. Xem ra bộ phận kế hoạch thuộc về Ngụy Mặc Nhiễm, cũng được công nhận.
- Hôm nay là ngày tháng tốt, nghĩ thầm sự tình đều có thể thành.
Bạch Tiểu Thăng bưng điểm tâm, khẽ hát ra cửa.
Sau khi cùng Tuyết Liên nếm qua điểm tâm.
Hắn còn muốn đi tìm một nhân vật mấu chốt khác!