Ngụy Tuyết Liên nhìn xem trên bàn ba món ăn một món canh, hơi kinh ngạc.
- Tôi coi là, anh sẽ chỉ nấu mì ăn liền đi?
- Đến, nếm thử tài nghệ của tôi.
Bạch Tiểu Thăng cười thúc giục nói.
Ngụy Tuyết Liên dùng đũa trúc tử gắp lên một miếng nấm Hạnh Bảo, bỏ vào trong miệng, chậm rãi nhấm nuốt, mắt to sáng lên, toát ra một vòng hào quang.
- Nấm tương trà Hạnh Bảo, không tệ lắm! Nguyên lai tay nghề của anh tốt như vậy!
- Tôi chỉ là lười mà thôi.
Bạch Tiểu Thăng đắc ý nói.
- Không lên tiếng thì thôi, một tiếng hót lên làm kinh người. Đây chính là Bạch Tiểu Thăng!
Lười lại còn rất tự hào chứ!
Ngụy Tuyết Liên hé miệng cười một tiếng.
Bữa cơm này, hai người, ba món ăn một món canh ăn đến sạch sẽ.
Cơm là Bạch Tiểu Thăng làm, ở dưới yêu cầu mãnh liệt của Ngụy Tuyết Liên, Cô thu thập bàn ăn, dọn bát.
Đợi cô lại trở lại bàn ăn, phát hiện Bạch Tiểu Thăng đã pha trà xong, trên bàn còn đặt vào một hộp gỗ đàn cổ hương cổ sắc.
- Đây là cái gì?
Ngụy Tuyết Liên ngạc nhiên nhìn xem, Bạch Tiểu Thăng đem hộp đẩy lên trước mặt nàng.
Ngụy Tuyết Liên mở ra.
Bên trong là một chiếc vòng ngọc xanh biếc.
Nhan sắc nồng đậm trầm ổn, tính chất tinh tế không tì vết, lộ ra cao quý mỹ cảm cùng đế vương chi khí.
- Pha lê chủng đế vương lục!
Ngụy Tuyết Liên kinh ngạc nhìn xem Bạch Tiểu Thăng, cẩn thận từng li từng tí nhặt lên đến, thưởng thức.
- Tôi nghe Sơ Ảnh nói qua, các người ở đồ cổ ngọc thạch thành, cược một khối giá phỉ thúy trên trời, không nghĩ tới đã làm thành vòng ngọc, thật xinh đẹp!
- Tặng cho cô.
Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói.
- Đưa cho tôi?
Ngụy Tuyết Liên có chút giật mình, cười nói.
- Anh, tại sao vậy? Hôm nay đến cùng ngày gì, anh lại là xuống bếp, lại muốn đưa tôi đồ vật, vẫn là thứ quý giá như thế.
- Hôm nay, là ngày thứ một trăm chúng ta quen biết.
Bạch Tiểu Thăng lấy dũng khí, nhìn chằm chằm Ngụy Tuyết Liên.
- Anh muốn nói với em, kỳ thật anh...
Bạch Tiểu Thăng còn chưa mở miệng, môi của hắn liền bị một ngón tay tuyết trắng tinh tế nhẹ nhàng ngăn chặn.
Ngụy Tuyết Liên gương mặt ửng đỏ, có chút bối rối, ánh mắt lại có chút mê say.
Cô cắn môi dưới.
- Em, em biết anh đối với em... Nhưng là em không thể, em không có cách nào...
Ngụy Tuyết Liên có chút nói lắp ba lắp bắp, gấp đến độ không biết nên nói như thế nào mới tốt.
Bạch Tiểu Thăng ánh mắt có chút ảm đạm.
- Anh đừng hiểu lầm, thật ra em, em...
Ngụy Tuyết Liên thấy thế, càng lo lắng.
Bạch Tiểu Thăng ánh mắt nhu hòa xuống tới, nhẹ nhàng nắm chặt Ngụy Tuyết Liên tay, nói.
- Anh biết em có lo lắng, anh không phải ép em tỏ thái độ, anh chỉ là ưa thích em, một mực không có dũng khí nói. Hiện tại, anh chỉ muốn nói cho em là —— anh thích em! Nếu như, em thích anh! Anh cam đoan, trong vòng ba năm, anh sẽ để cho các vấn đề ngăn trước hai chúng ta đều thành không là vấn đề!
Bạch Tiểu Thăng thần sắc kiên quyết, nói bá đạo mười phần.
Ngụy Tuyết Liên bình tĩnh nhìn hắn, ánh mắt chậm rãi hóa thành một vũng thu thuỷ. Cô không phải không dũng cảm, không phải cũng sẽ không lẻ loi một mình chạy đến Thiên Nam.
- Em cũng thích anh!
Ngụy Tuyết Liên không đang trầm mặc, ánh mắt kiên định, lặp lại một lần.
- Em thích anh!
Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười, trước nay chưa từng có sang như vậy.
Cách hạng mục khai trương còn có sáu ngày, hắn nghênh đón chỗ làm việc kiếp sống đen tối nhất một khắc, lại ở cùng một ngày, nghênh đón mùa xuân cuộc sống.
Ngụy Tuyết Liên nhận quà của Bạch Tiểu Thăng, cổ tay trắng vòng ngọc.
Bạch Tiểu Thăng không rõ ràng Cô bước ra một bước kia có bao nhiêu khó, lại biết mình ba năm tương lai, có trách nhiệm và động lực vô cùng lớn!
Đây là lời hứa của một người con trai đối với người con gái mình yêu thương!
Giờ phút này, hai người gắn bó cùng một chỗ.
Thần sắc ngọt ngào.
- Em nghe nói, hiện tại hạng mục của anh gặp rắc rối rất lớn?
Ngụy Tuyết Liên đầu tựa vào cánh tay của Bạch Tiểu Thăng hỏi.
Trước đây, Bạch Tiểu Thăng nói qua với cô, rất nhiều hạng mục sự việc, chuyện lý thú, chuyện phiền lòng, Ngụy Tuyết Liên biết Outlets quảng trường, cũng ở trên internet nhìn qua truyền thông trực tiếp, thậm chí vì là Bạch Tiểu Thăng cơ trí mà vui mừng.
Cô thậm chí biết Hướng Đông quảng trường, là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Bạch Tiểu Thăng bọn hắn, cũng là cùng một ngày khai trương.
Dưới mắt, buổi hòa nhạc của Ngụy Mặc Nhiễm ở Hướng Đông quảng trường , bên kia là thanh thế vô cùng, hấp dẫn chú ý của mọi người.
Outlets quảng trường, một chút tĩnh lặng im ắng.
Ánh mắt của Ngụy Tuyết Liên có chút chớp động, đợi nàng biết đến thời điểm, Mặc Nhiễm bên kia tuyên truyền đã bắt đầu, sôi trào Thiên Nam, Cô không có cách nào thay đổi, đã không có cần thiết thông báo Bạch Tiểu Thăng.
Điều cô có thể làm chỉ có yên lặng lo lắng.
Với lại cô không tin, Bạch Tiểu Thăng thật không có cách nào!
Bạch Tiểu Thăng, thế nhưng là liền Lục Vân, Tống giai đều khen ngợi!
- À, có hơi phiền toái, đối thủ ra chiêu rất ác độc.
Bạch Tiểu Thăng cảm khái, đưa tay nhẹ nhàng vuốt lấy tóc dài đen nhánh mềm mại của Ngụy Tuyết Liên, cười một tiếng.
- Có phải là cảm thấy, anh là người tổng phụ trách quá không ra gì, công việc gặp được vấn đề lớn, thế mà bỏ đi toàn bộ người của hạng mục, chạy tới cưa bạn gái.”
Bạch Tiểu Thăng nâng lên chữ bạn gái, khó tránh khỏi dương dương đắc ý.
Ngụy Tuyết Liên mỉm cười, lườm hắn một cái.
- Yên tâm đi, anh không có nhận thua! Chỉ bất quá né tránh nhất thời. Hiện tại càng sớm phản kích, cuối cùng phần thắng càng nhỏ.
Bạch Tiểu Thăng cũng là nhịn không được thở dài, cười khổ nói.
- Lần này anh cũng là không nghĩ tới, tên Ngụy Mặc Nhiễm kia lại có lực ảnh hưởng lớn như thế. Cái này hai ngày, anh suy nghĩ thật kỹ một chút, phản kích như thế nào!”
- Cần em giúp anh cái gì sao?
Ngụy Tuyết Liên nhìn chăm chú Bạch Tiểu Thăng, nhẹ giọng thử thăm dò hỏi.
Cô không dám lớn tiếng, sợ nói quá trực tiếp, ảnh hưởng Bạch Tiểu Thăng tự tôn.
Huống hồ, Cô thật có thể giúp được bận bịu sao?
Để Mặc Nhiễm thay đổi địa điểm buổi hòa nhạc?
Lý do đấy!
Nói bạn trai mới của mình, ở đối địch hạng mục?
Ngụy Tuyết Liên còn không thể để Ngụy Mặc Nhiễm biết những thứ này.
Cho nên, Cô do dự, không biết mình có thể giúp đỡ được gì.
- Không cần!
Bạch Tiểu Thăng vung tay lên, lộ ra răng trắng bóc, cười tươi rồi nói.
- Chút ít phiền phức này anh đều không giải quyết được, về sau còn thế nào công khai xưng bạn trai của em được!
Ngụy Tuyết Liên lườm hắn một cái rồi hé miệng cười.
Bạch Tiểu Thăng phần tự tin này, để Cô rất thích.
Hai người tựa người vào nhau, trò chuyện đã khuya, cuối cùng Ngụy Tuyết Liên rời đi, Bạch Tiểu Thăng còn có chút không nỡ.
- Không còn sớm nữa, em còn phải trở về soạn bài, ngày mai em còn có khóa huấn luyện nữa.
Ngụy Tuyết Liên chân thành nói.
- Được rồi, đừng quá mệt mỏi, dễ dàng có nếp nhăn.
Bạch Tiểu Thăng có chút đau lòng nói.
Ngụy Tuyết Liên ngọt ngào cười rồi quay người rời đi.
Bạch Tiểu Thăng chăm chú nhìn bóng lưng của nàng biến mất ở ngoài cửa, còn đang cười ngây ngô.
Cho đến khi điện thoại di động của hắn vang lên.
Bạch Tiểu Thăng lấy lại tinh thần, chút ít nhíu mày, điện thoại di động của hắn đã đặt chế độ máy bay, bất quá Wechat còn mở.
Có người tìm hắn?
Người trong hạng mục, không ai có Wechat của hắn cả.
Đó là ai?
Bạch Tiểu Thăng mở ra Wechat, ngạc nhiên phát hiện, lại là Trương Mẫn nhắn tới?
Ở đồ cổ ngọc thạch thành, cô gái được mình cứu sao? Bạch Tiểu Thăng lập tức nghĩ đến dáng người uyển chuyển, gương mặt có tàn nhang.
Bạch Tiểu Thăng mở xem.
Một icon mặt cười, cộng thêm một câu.
- Có muốn xem buổi hòa nhạc của Ngụy Mặc Nhiễm ở Thiên Nam hay không? Tôi có vé, tôi đưa cho cậu nhé!
Vé buổi hòa nhạc của Ngụy Mặc Nhiễm?
Bạch Tiểu Thăng nháy mắt mấy cái, hắn nhớ kỹ, vừa rồi nói chuyện phiếm, Tuyết Liên nói qua thích tên Ngụy Mặc Nhiễm này!
Bạch Tiểu Thăng vội vàng đứng dậy, đi tìm Ngụy Tuyết Liên.
Ngụy Tuyết Liên chính ở trong phòng của mình, do dự đi tới đi lui, tay cầm di động.
- Mình đến cùng có nên nhờ Mặc Nhiễm trợ giúp hay không?