Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 126: Động vật thành tinh!

Chương Trước Chương Tiếp

Thời điểm Trần Phong bị người từ trong hồ vớt lên, đã thê thảm không nỡ nhìn, thậm chí ngay cả người hầu sau khi vớt hắn cũng ghét bỏ, rất đồng tình dùng nước hồ, giúp hắn đơn giản rửa một chút.

Trần Phong mắt đầy sợ hãi, thân thể run rẩy, trên tay, mặt lên toàn là vết thương chó mèo cào.

Trần Cửu Thiên nhìn, hắn thật đau lòng!

Chuyện này, Lục Vân định tính để ý bên ngoài, còn muốn cho hắn một đám mèo chó làm dê thế tội, đáng giận nhất là, ngay cả đám kia mèo chó mang về dạy dỗ, đều muốn trả lại!

Đây rõ ràng liền là che chở!

Trần Cửu Thiên một trận bi phẫn, lại không dám thật cùng Lục Vân náo lên.

Nhưng mà, thời điểm Trần Cửu Thiên mang theo Trần Phong rời đi, ánh mắt cố ý tại trên mặt Bạch Tiểu Thăng dừng lại, chỗ sâu có chất chứa sự oán độc.

Tên này, mới là kẻ cầm đầu!

Ở chỗ này, hắn là khách nhà họ Lục, Lục Vân có thể che chở hắn.

Nhưng ra khỏi nhà họ Lục, việc này không xong!

Bạch Tiểu Thăng không có vẻ sợ hãi, cùng Trần Cửu Thiên bình tĩnh đối mặt.

Có thể nuôi ra dạng đứa con hỗn đản này, Trần Cửu Thiên loại cha này, sợ cũng không là vật gì tốt.

Ông muốn báo thù, tôi chờ!

Bạch Tiểu Thăng dùng loại ánh mắt này, đưa mắt nhìn hai cha con kia chật vật rời đi.

- Lần này, thật làm cho tôi giải tỏa ác khí, cũng coi như là vì bạn cùng phòng đáng thương của tôi trả thù! Anh Bạch, nếu như bọn hắn muốn tìm anh phiền phức, tôi là người đầu tiên giúp anh!

Lục Văn Thiến vỗ bộ ngực, sau đó nhìn một chút Lục Thanh Phong

- Anh, anh cũng phải giúp đó nha!

- Còn có ba ba, chuyện này người cũng không thể khoanh tay đứng nhìn!

Lục Văn Thiến một trận hô to gọi nhỏ.

Lục Vân, Lục Thanh Phong nhịn không được cười khổ, con bé này, có đôi khi như tiểu thư khuê các, cảm xúc đi lên, căn bản là biến thành người khác.

- Yên tâm đi, chuyện này, anh nhất định quản!

Lục Thanh Phong nhìn qua phương hướng cha con Trần Phong rời đi, lạnh hừ một tiếng.

Bạch Tiểu Thăng ra tay dạy dỗ Trần Phong, nhưng hắn Lục Thanh Phong còn chưa kịp ra tay đâu!

- Giữa những người tuổi trẻ, ân oán tình cừu, ta không tiện nhúng tay! Nhưng mà, muốn đánh nhỏ rồi lại tới già, vậy ta cũng không thể không để ý mà khoanh tay đứng nhìn!

Lục Vân mặt cười nhẹ nhàng, thanh âm lại như dãy núi ổn trọng.

Cái này là cha co nhà họ Lục hứa hẹn sao.

- Cám ơn Lục thúc, Thanh Phong.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Bọn hắn muốn đối phó mình, cũng chưa chắc có thể chiếm được tiện nghi!

Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ, nhưng như cũ cảm tạ cha con nhà họ Lục, dù sao hóng mát bên dưới gốc cây lớn, lại có thể để song phương quan hệ tiến một bước, gì vui mà không làm đây.

Rolla ôm Bori, đứng ở một bên.

Trong lúc đó, Bori hét to hai tiếng.

Người bên ngoài không biết, có thể Bạch Tiểu Thăng mở ra ngôn ngữ chuyển đổi phụ trợ, sắp xếp những tiếng kêu này, chuẩn xác phiên dịch tới.

- Hỗn đản vừa rồi, tôi là sẽ không bỏ qua cho hắn!

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía Bori, Bori cũng nhìn về phía hắn, lại kích động kêu to lên.

- Tôi nhìn thấy hắn đuổi theo cậu, hỗn đản này dám khi dễ cậu, còn khi dễ tôi! Tôi đã muốn trả thù, cậu đợi tin tức thắng lợi a!

Bori còn trả thù?

Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên chú ý tới, đám sủng vật mới ở đây, giờ phút này vậy mà đều chạy hết, một cái bóng dáng đều không thấy.

Bọn chúng đi đâu rồi?

Bori này, tầm nhìn quá hẹp.

Bạch Tiểu Thăng sờ mũi một cái, lặng lẽ đem A Thành kéo đến một bên, đem Bori

yêu cầu nói cho hắn nghe, đồng thời cường điệu là nhà bọn họ tiểu thư Văn Thiến yêu cầu.

Bạch Tiểu Thăng cũng không muốn thất tín với chim.

Chật vật không chịu nổi cha con Trần gia, tại Thu Thủy Trang Viên bị người hầu nhìn chăm chú cùng chỉ trỏ, hốt hoảng ra trang viên.

Lái xe ở bên ngoài, đang buồn bực ngán ngẩm, đột nhiên nhìn thấy bọn hắn, lập tức sửng sốt.

Cái này là bị gì đây, đi hào môn bái phỏng một lần, lão gia thiếu gia, làm sao làm trở thành cái dạng này?

Trần Phong thiếu gia toàn thân ướt đẫm, vết bẩn khắp nơi, mặt bị cào cấu, trên người những chỗ lộ ra đều không lành lặn.

Lại nhìn Trần Cửu Thiên tiên sinh,

Thấm mồ hôi, âu phục đắt tiền vừa nhăn vừa bẩn, tựa hồ là bị nôn trên thân.

Giờ này là giờ nào, đáng lẽ đang còn ở trong đó ăn cơm chứ?

Lái xe sững sờ nhìn, trăm mối vẫn không có cách giải.

- Anh nhìn cái rắm a, nhanh mau tới đây giúp một tay!

Trần Cửu Thiên trừng mắt, hét lên.

Lái xe giật mình, tranh thủ thời gian chạy tới, đỡ thiếu gia vào trong xe.

Trần Cửu Thiên buông lỏng cổ áo, sắc mặt âm trầm, quay lại nhìn Thu Thủy Trang Viên.

Lục Vân hắn không dám trêu chọc, nhưng tiểu tử kia không phải người Lục gia, hắn nhớ kỹ, hắn nghe loáng thoáng được tên, tựa hồ gọi “Bạch Tiểu Thăng!”

- Ai nha!

Trần Cửu Thiên đang nghĩ ngợi, chợt nghe lái xe một tiếng kinh hô.

Hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, lập tức sững sờ.

Thì gặp hơn mười con chim, tại Trần Phong đỉnh đầu xoay quanh, lăng không ném bom, màu xám trắng cứt chim, rơi trên thân trên đầu bọn hắn.

Một màn này giống như đã từng nhìn thấy!

Bất quá, lúc ấy thú cưng là chim, giờ phút này một đám là chim rừng. . .

Trần Cửu Thiên ngây người giây lát, chỉ cảm thấy trên mặt hơi nóng, như có vật gì rơi trúng, da mặt hắn run rẩy, khó mà nhẫn nại, cơ hồ kêu ra tiếng.

Chỉ là vừa mới bắt đầu, mấy cái chim bay nhào về phía Trần Cửu Thiên, thả bom đầy người hắn.

Trần Cửu Thiên ôm đầu chạy trốn.

Ba người này khó khăn lên xe, mỗi người thân lên đều ô uế không chịu nổi, trong xe mùi thối bốn phía.

- Nhanh, mau rời đi!

Trần Cửu Thiên kinh hô.

Nơi này hắn là một khắc đều không muốn ở lâu, nhà họ Lục ngay cả động vật đều thành tinh! Không thể trêu vào!

Lái xe luống cuống tay chân, bắt đầu khởi động.

Bỗng nhiên cảm giác phía trước tối đen, lái xe ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn thấy mấy con chó hoang, đang đứng trước kính chắn gió, lạnh lùng nhìn hắn.

Sau đó, những con chó hoang vậy mà quay mông về phía hắn, ở phía trước kính, bắt đầu đại tiện. . .

Lái xe triệt để choáng váng.

Động vật thành tinh!

Trần Cửu Thiên trơ mắt nhìn xem, trên chiếc xe sang trọng một bầy chó hoang thải phân và nước tiểu lên, cảm giác buồn nôn tiếp theo là cảm giác quỷ dị mới khiến cho người rùng mình.

- Nhanh lái xe, anh còn đứng lấy làm gì!

Trần Cửu Thiên vỗ lên đầu lái xe, mắng to.

Lái xe lúc này mới lấy lại tinh thần, lau đi trên mặt phân chim, nhanh chóng khởi động xe.

Mấy con chó hoang cấp tốc nhảy xuống xe.

Xe kia lao ra ngoài, như là con ruồi mất đầu, trên đường rộng lớn rẽ trái rẽ phải, rốt cục là đi thẳng đường, nhanh chóng đi.

Tại cổng Thu Thủy Trang Viên, Bull Terrier ngồi xổm ở nơi đó, cũng bài có mèo, có chim, chó hoang nhóm cung kính lại gần, chim rừng cũng nhao nhao đậu tại bốn phía.

Bull Terrier ngẩng đầu ưỡn ngực, như là đắc thắng tướng quân, mang theo bọn này động vật quay về trang viên.

Đêm đó, phòng bếp Thu Thủy Trang Viên, không hiểu sao bị quét sạch.

Đương nhiên, những chuyện nhỏ nhặt này, không đáng giá nhắc tới, đám người hầu cũng căn bản sẽ không báo cáo.

Một màn này, Bạch Tiểu Thăng mặc dù không thấy được, nhưng là mấy con sủng vật theo trở về “Báo cáo” .

Bạch Tiểu Thăng khoái ý, đồng thời cũng cảm giác thật sâu buồn nôn.

Trước khi tụ hội kết thúc.

Lục Vân cố ý đem Bạch Tiểu Thăng gọi vào một bên.

- Tiểu Bạch, cậu làm tại Bách Niên Cộng Trúc sao?

Lục Vân hỏi.

- Đúng vậy a.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu.

- Thế thì, cậu phải cẩn thận hai cha con kia. Bất quá, tôi nói qua, có việc cậu có thể tìm tôi, đây không tính là một lời hứa mười năm, tìm Thanh Phong cũng có thể!

Lục Vân thậm chí cố ý căn dặn.

Bạch Tiểu Thăng trong lòng nhất kỳ.

- Không lẽ cha con Trần gia, còn có quan hệ cùng Bách Niên Cộng Trúc?

Lục Vân gật gật đầu, nghiêm mặt nói.

- Bách Niên Cộng Trúc là công ty con Chấn Bắc lập xuống, mà Trần Cửu Thiên, là Tập Đoàn Chấn Bắc khu vực Đại Trung Hoa, khu Hoa Đông tổng giám đốc!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)