Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 124: Tôi đến tính với cậu món nợ này

Chương Trước Chương Tiếp

- Tôi đây thật sự không biết.

- Vậy cậu uống đi!

- Đây cũng quá khó uống a. . .

- Uống!

- Tôi nói sai sao? Không thể a!

- Uống, nhanh lên!

. . .

Trận đầu đại thắng, sau khi thành công loại bỏ Ngụy Tuyết Liên, Trần Phong nghênh đón bốn lần thua liên tiếp.

Tại mọi người đốc xúc xuống, hắn uống liền bốn ly bia nguyên chất, tính cả ly “đón tiếp” kia nữa, thì là năm ly.

Lục Thanh Phong nhìn xem, đều có chút tim đập nhanh.

Hắn còn uống chưa tới năm chén, mà chỉ là bia thường, đều cảm giác được thống khổ không chịu nổi.

Cái này Trần Phong, uống vậy nhưng là nguyên chất!

Độ cồn gấp ba, cảm giác đắng chát khó nhịn, đây không tính là gì, đến tiếp sau còn sẽ xuất hiện tạm mất vị giác, tiêu chảy!

Đơn giản là ác mộng bắt đầu

Nhưng mà, Lục Thanh Phong một điểm xấu hổ cũng không thấy.

Tên Trần Phong này, cùng Bạch Tiểu Thăng khác biệt, không tài không đức, còn dám tại nhà bọn hắn, mong muốn Ngụy Tuyết Liên, đơn giản là muốn chết!

Với lại vừa rồi, Lục Văn Thiến lặng lẽ nói cho hắn biết một cái chuyện cũ, bởi vì là sự kiện kia, Trần Phong lần này gặp phải, theo Lục Thanh Phong nói là quả báo!

Giờ phút này, Trần Phong sắc mặt trắng bệch phát xanh, vịn bàn đá, mới có thể đứng ổn.

- Tôi, tôi không thể uống, cái này, đây cũng quá khó uống, lượng quá lớn!

Trần Phong mồm miệng mập mờ, thần sắc thống khổ.

- Thế này không tốt a?

Bạch Tiểu Thăng lắc đầu, nói với người rót bia bên cạnh

- Nói cho cậu ta biết, Lục thiếu gia của các anh, vừa mới uống bao nhiêu?

Cái người hầu kia vô cùng khẳng định nói ra

- Năm cốc!

Bạch Tiểu Thăng cười không nói, nhìn xem Trần Phong.

Trần Phong nhìn xem Lục Thanh Phong.

Lục Thanh Phong mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, dáng người rắn chắc, xem xét liền là thường rèn luyện, bất quá lúc này phần bụng rõ ràng hơi gồ lên.

Thì ra, Lục Gia thiếu gia cũng uống nhiều như vậy!

Trần Phong một trận líu lưỡi.

Hắn cảm thấy, thời điểm Lục Thanh Phong nhìn mình, sắc mặt lạnh lùng không vui.

Hắn tranh thủ thời gian cười bồi.

- Tôi học theo anh Thanh Phong, tôi. . . Tiếp tục!

Trần Phong biểu lộ, có chút bi tráng quyết tuyệt.

Kỳ thật, giờ phút này Lục Thanh Phong càng nổi nóng Bạch Tiểu Thăng.

Ngươi tiểu tử này, bức bách hắn, bóc ta vết sẹo làm cái gì, rất là đáng giận!

Lục Thanh Phong âm thầm khoét Bạch Tiểu Thăng một chút.

- Cậu nhìn, quy tắc liền là quy tắc, ngay cả Lục thiếu đều tuân theo. . . Cậu không được à, có cần hay không trở về nhà nghỉ ngơi một chút?

Bạch Tiểu Thăng cười hỏi.

Trở về. . . nhà?

Trần Phong mắt nhìn bên kia, cha hắn đang tràn đầy phấn khởi, cùng Lục Vân trò chuyện cái gì.

Mình muốn là lúc này đánh gãy, nói muốn trở về nhà, cái kia còn có quả ngon để ăn sao!

Huống hồ, cũng tại mỹ nữ trước mặt mất hết mặt mũi!

- Tiếp tục đi!

Trần Phong cắn răng, không thèm đếm xỉa.

Vòng thứ hai, Trần Phong thua liền hai vòng, lại là hai chén nguyên tương, chén sau, trọn vẹn uống năm phút đồng hồ, mới cường rót hết.

- Không được, tôi phải đi..... nhà vệ sinh một chuyến

Hơi rượu dâng lên, Trần Phong đầu lưỡi đều không gọn gàng, tay ôm bụng, thần sắc thống khổ.

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu, để hai người hầu mang lấy hắn đi nhà vệ sinh.

Lúc Trần Phong trở lại, sắc mặt đỏ rực, giống như đít khỉ.

Hơi rượu cũng nổi lên.

Tiếp đó, trò chơi tiếp tục.

Lục Văn Thiến, Lục Thanh Phong, Trịnh Đông Tỉnh, liên tiếp bị loại. Mỗi khi Trần Phong nhịn không được từ bỏ, hắn luôn có thể thắng một đường, nhìn thấy chút ánh rạng đông.

Kiên trì một tý, liền thắng. . .

Loại tư tưởng này kích thích xuống, Trần Phong uống hết chín chén.

Đến cuối cùng một chén.

Trần Phong chết sống không uống, anh em nhà họ Lục thúc giục, hắn đều không uống!

Bởi vì thật uống không nổi!

Trần Phong sắp khóc.

Bên kia.

Trần Cửu Thiên nóng trò chuyện nửa ngày, mắt thấy Lục Vân không hăng hái lắm, có chút gấp.

Có thể có cơ hội tiếp xúc cùng Lục Vân, cũng không nhiều!

Chí ít được lưu xuống ấn tượng tốt,

Là lần sau gặp mặt đánh xuống cơ sở.

m thầm lo nghĩ Trần Cửu Thiên, vừa quay đầu lại, kinh ngạc phát hiện con trai hắn đang cùng anh em Lục Thanh Phong, nói chuyện nhiệt tình!

Trần Cửu Thiên cao hứng.

Lục Thanh Phong, là nhà họ người cầm lái Lục tương lai!

Mắt thấy Trần Phong đối với người ta lại là lắc đầu lại là khoát tay, giống như tại cự tuyệt.

Trần Cửu Thiên khẩn trương!

- Lục tổng, ngài nhìn những người tuổi trẻ kia, mới quen đã thân! Con trai tôi khâm phục nhất liền là Tiểu Lục tổng, tổng nói muốn cùng Tiểu Lục tổng hảo hảo học hỏi!

Trần Cửu Thiên thành công, đem Lục Vân lực chú ý dẫn đi qua.

Lục Vân nao nao, sau đó nhếch miệng lên một vòng nụ cười thản nhiên.

Hắn nụ cười, có thâm ý.

Từ lúc Trần Phong bọn hắn đến, Văn Thiến liền không thế nào cao hứng, Thanh Phong cũng sẽ không như thế không có mắt nhìn, thưởng thức cái loại người này.

Còn có tên Bạch Tiểu Thăng, cái nụ cười kia, đơn giản “Mang độc” !

Cái kia Trần Phong, sợ là đang bị chỉnh đây!

Lục Vân im lặng cười một tiếng.

Trần Cửu Thiên cũng không có hiểu Lục Vân nụ cười thâm ý này, hắn hưng phấn, đối Trần Phong hô to một tiếng.

- Tiểu Phong! thật tốt cùng mọi người, phải tận hứng , nếu không phải, cha không tha cho con!

Trần Cửu Thiên câu nói này, rơi xuống Trần Phong trong lỗ tai, như tiếng sấm chói tai.

Trần Cửu Thiên cưng chiều con trai, nhưng cũng yêu sự nghiệp!

Muốn là bởi vì hắn, hỏng chuyện tốt của lão tử, về sau cũng đừng nghĩ có ngày sống dễ chịu!

- Tôi, uống!

Trần Phong một mặt tuyệt vọng.

Cuối cùng, Trần Phong uống đã mười chén.

Uống xong, sắc mặt của hắn màu đỏ tím bên trong mang theo màu trắng.

Cả người đều chậm chạp, cơ hồ ngồi liệt tại băng ghế đá , không thể dậy được nữa.

Trần Phong đầu lưỡi mất đi tri giác, phần bụng ùng ục ục sôi lên, trong đầu chóng mặt, nhìn người đều ra bóng chồng.

Hắn, triệt để bị uống đến choáng váng.

Trịnh Đông Tỉnh đi đến bên người Bạch Tiểu Thăng, cùng hắn kề tai nói nhỏ, lúc nói chuyện, mập mạp mắt nhìn bị say Trần Phong, ánh mắt lạnh lẽo.

Bạch Tiểu Thăng nghe được lông mày nhướn lên, mắt nhìn Trần Phong. Sau đó, hắn gật gật đầu, Trịnh mập mạp lui qua một bên.

Trần Phong đến, Lục Văn Thiến liền nói cho mập mạp giúp nàng một chút, là tìm cơ hội giáo huấn Trần Phong!

Ngoài ra, còn nói cho hắn biết một chuyện.

Hiện tại, Trịnh Đông Tỉnh đem chuyện kia, nói cho Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng đi đến Trần Phong trước mặt, lạnh lùng quan sát hắn.

- Đến, tiếp tục, tôi còn không có bị loại đâu!

Bạch Tiểu Thăng tiếu dung lãnh khốc, lại khuyên đến

- Cậu dứt khoát nhận thua đi, cậu không thắng được, tôi coi cậu hiện tại thiếu tôi một cốc bia!

- Cậu, cậu là ai a, tôi, tôi thiếu cậu cái gì?

Trần Phong híp mắt, vẻ mặt đau khổ, lớn giọng, nghiêng cổ hỏi.

Bạch Tiểu Thăng cười, đưa tay bắt tại Trần Phong đầu vai, dùng sức, để hắn tại trong đau đớn hơi tinh thần một chút.

- Cậu thấy cô ấy hay không!

Bạch Tiểu Thăng một chỉ Ngụy Tuyết Liên, rất chân thành tại Trần Phong bên tai nói ra

- Cũng không tiếp tục phải dùng ánh mắt này nhìn cô ấy, tôi không thích! Tin tưởng tôi, lần này, chỉ là cái trò chơi nhỏ. Lần sau, tôi sẽ không khách khí!

Những lời này, Trần Phong nghe rõ.

Hắn lăng lăng nhìn xem Bạch Tiểu Thăng, mặc dù say, nhưng bắt đầu suy nghĩ hiểu rõ.

Từ vừa mới bắt đầu, Bạch Tiểu Thăng nói cái gì quy tắc trò chơi chó má, hắn liền cảm thấy được có chút kỳ quặc, đây căn bản liền không phải là trò chơi gì!

Bây giờ nhìn, phân rõ ràng liền là chỉnh mình!

Trần Phong ánh mắt, có chút kinh sợ.

Rượu cồn tác dụng xuống, cho dù hiện tại là tại Lục Gia, hắn cũng nổi giận hơn.

- Còn nhớ được Vu Thu sao? Có người nhờ tôi, tính với cậu món nợ này!

Bạch Tiểu Thăng nhẹ nhàng nói, ánh mắt băng lãnh.

Vu Thu?

Trần Phong nghe được cái tên này, ở trong miệng lặp lại hai lần, rượu lập tức tỉnh ba phần, đôi mắt lộ ra sợ hãi.

- Cô ấy. . . anh muốn làm gì!

Trần Phong ánh mắt sợ hãi!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)