Hai ông cháu lần lượt đi vào thư phòng, Cố Cẩm Bằng ngồi trên ghế sô pha trầm tư hồi lâu không lên tiếng. Cố Bách Nhiên cũng không thúc giục ông nội, ngoan ngoãn ngồi vào bàn trà pha trà.
Mùi trà tỏa ra khắp phòng, Cố Bách Nhiên đưa chén trà cho ông cụ: “Ông nội, uống trà ạ.”
Cố Cẩm Bằng chỉ thở dài nói: “Thật ra chuyện này ông đã muốn nói với cháu từ lâu rồi, chỉ là cháu vẫn luôn không tin tà ma, ông sợ nếu nói ra cháu sẽ không chịu đeo vòng tay, cho nên ông và mẹ cháu vẫn luôn gạt cháu.”
Sau khi uống một ngụm trà, Cố Cẩm Bằng chậm rãi nói: “Lúc cháu sinh ra, vừa khéo ông đang chơi cờ với đạo trưởng Tử Kim của đạo quán Thanh Vân. Khi ấy trong nhà hí hửng chạy đến báo tin, đạo trưởng Tử Kim mới hỏi bát tự của cháu, sau khi bấm tay tính toán liền cùng ông đi đến bệnh viện.
Đến khi đạo trưởng Tử Kim gặp cháu rồi, nói mệnh của cháu thuộc về cao quý chí dương, trừ phi cháu nhập đạo của ông ấy học tập, nếu không sẽ rất dễ chết yểu. Cháu là đứa cháu đích tôn mà ông mong chờ nhất, ông chắc chắn không thể để cháu đi tu làm đạo sĩ được. Mà đạo trưởng Tử Kim dường như cũng đoán trước được lựa chọn của ông, liên tục lẩm bẩm ‘đáng tiếc’ ba tiếng, sau đó đưa cho ông một miếng ngọc bội, nói rằng có thể trấn áp vận mệnh và dương khí của cháu, tà vật sẽ không thể phát hiện ra được.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây