Cố Bách Nhiên vẫn đứng im không nhúc nhích, lạnh nhạt nói tiếng xin lỗi, sau đó nắm cổ tay Hàn Hướng Nhu đi về phía cầu thang. Hàn Hướng Nhu quay đầu lại liếc nhìn, phát hiện người phụ nữ kia đang nhìn cô với vẻ cực kỳ oán hận. Vận rủi bao trùm lấy cô ta, tựa như một con nhộng khổng lồ.
“Anh bị lừa tới hở?” Hàn Hướng Nhu trầm giọng hỏi.
Sắc mặt Cố Bách Nhiên có chút khó coi, có lẽ là vì cảm ơn Hàn Hướng Nhu giúp đỡ nên anh vẫn dùng giọng điệu ôn hòa giải thích: “Có một người bạn học cũ từ nước ngoài về nói muốn tụ họp, kết quả khi tôi đến nơi rồi mới phát hiện có hơn nửa số người tôi không quen biết. Đặc biệt là người phụ nữ kia…” Cố Bách Nhiên chán ghét cau mày: “Cô ta khiến tôi cảm thấy rất khó chịu.”
Hàn Hướng Nhu kinh ngạc liếc nhìn Cố Bách Nhiên, không ngờ năm giác quan của anh lại nhạy bén như vậy. Theo lý mà nói, người bình thường rất khó phát hiện ra sự tồn tại của vận rủi, họ sẽ không cảm thấy gì nhưng Cố Bách Nhiên vậy mà cảm thấy khó chịu?
Cố Bách Nhiên thấy Hàn Hướng Nhu nhìn chằm chằm anh không nói lời nào, đột nhiên có chút xấu hổ: “Có phải quấy rầy bữa cơm của cô rồi không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây